[Chương 8.2] Hoàng tử yêu nói giỡn

edit by LinhMaroon

 

Khổng Ất Nhân nôn nóng ở trong thư phòng "Bất tri sở vân trai"* đảo bước, cầm chiếc bút lông dính đầy mực nước trong tay, khổ sở suy tư, chính là không biết viêt thế nào.

 

*Bất tri sở vân = rỗng tuếch, sao lại đặt cái tên thư phòng nghe “cực phẩm” được như vậy nhở =))

 

Trên tờ giấy trắng như tuyết đặt trên thư án chỉ viết mỗi dòng đầu "Thực Thu thân thương yêu quí.", không có câu tiếp theo.

 

Aiz, aiz, aiz, ....hắn đã cô phụ một mảnh thâm tình của Thực Thu huynh rồi!

 

Nhưng là chuyện đến nước này, không có người để bàn bạc không được, nếu như tìm bất cứ ai trong cung, từ thiên tử thánh minh cho đến tên thái giám quét sân, cho dù là ai nhất định sẽ muốn hắn lập tức ngừng nhiều lời mà cùng Thiên Thiên chu toàn chuyện tốt.

 

Nhưng bọn họ chẳng có ai là hiểu rõ trái tim của hắn cả... trái tim của hắn....

 

"Đáng chết, trái tim ta ngay cả bản thân ta còn không rõ, bọn họ làm sao mà hiểu được chứ?" Hắn thở dài, bước về phía thư án lại chấm mực một lần nữa, giơ bút trên giấy thật lâu, cũng không biết là nên viết từ đâu.

 

Nên viết là...

 

Thực Thu thân thương yêu quí, nếu thanh xuân chỉ như một giấc mộng, ta nguyện là một con sông trong mộng của huynh, nước sông nhẹ nhàng chảy qua, tổng sẽ mang theo hai phần tâm sự ba phần buồn bã, ta vốn có lòng nghênh đón người tương tri, nề hà thuyền tới thuyền đi, tan vỡ trái tim bao người a?

 

"Không được, quá buồn nôn." Chính hắn còn muốn nổi da gà rớt đầy đất.

 

Vậy thì viết là...

 

Thực Thu thân thương yêu quí, đừng nhớ thương ta nữa, bởi vì hai ta hữu duyên lại vô phận, đừng ghen tỵ với nàng, bởi vì nàng ở bên cạnh ta...

 

"Càng thối nát!" Sắc mặt hắn xanh lè.

 

Hơn nữa, rốt cuộc hắn đang làm cái gì? Thực Thu huynh sớm đã song túc song phi với San Nương muội, phong thư này của hắn là muốn tìm người chỉ điểm cho thoát khỏi bến mê, chứ đâu phải là muốn tỏ tình triền miên?

 

Hắn thở dài một cái, tâm càng phiền ý càng loạn, dứt khoát ném bút lông lên trên thư án, ảo não đi tới bên cửa sổ, nhìn ra xa ngẩn người.

 

Hắn rõ ràng là thích nam nhân, làm sao lại thích nàng chứ?

 

Hắn cũng nói đánh chết không kết thân với hoàng tộc, nhất định phải cùng một người dân bình thường tiêu dao cuộc sống sung sướng tự tại, nhưng mà Thiên Thiên lại là công chúa cao quý, cùng với tiêu chuẩn hắn đặt ra cách xa mười vạn tám nghìn dặm, đây tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hết lần này tới lần khác hắn đều không được như ý?

 

Hắn hoang mang gãi đầu, khổ não đầy mặt.

 

Trong cơn bạo phát lại không có người để bàn bạc, Xuân Phong trại lại xa cuối chân trời, coi như Bí Đao có đem hết khí lực bú sữa mà bay, chỉ sợ cũng không kịp, nước xa đâu cứu được lửa gần.

 

"Ai..." Hắn bây giờ hễ không thấy nàng là đau lòng, thấy được nàng rồi lại nhức đầu.

 

Rốt cuộc phải làm gì đây?

 

********

 

Nhất định có chuyện gì không ổn!

 

Lần này đổi thành Thiên Thiên đứng bồi hồi ngoài Xuân Khánh cung.

 

"Đáng thương, hôm qua mặt mũi hắn trắng bệch, hôm nay không biết có khá hơn chút nào không!"

 

Nàng rất muốn thoải mái trực tiếp đi vào hỏi thăm hắn có khỏe hay không, tự nhiên giống như trước kia vậy, nhưng mà không biết tại sao, nàng chỉ vừa mới nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, choáng váng đầu nóng hết cả mặt, rất khó mà tự nhiên được.

 

"Công chúa, người lẩm bẩm cái gì vậy? Nô tỳ giúp người mang hạnh cao và bột sen tới rồi, người tốt xấu gì cũng lấp đầy bụng một chút, đợi lát nữa nhớ phải trở về ăn điểm tâm." Tiểu Tiên xuất quỷ nhập thần, đột nhiên chòi ra, trong tay còn cầm một rổ điểm tâm, hương thơm xông vào mũi.

 

Thiên Thiên bây giờ chẳng có chút thèm ăn nào, lơ đãng nói: "Ta còn chưa đói bụng, ngươi cầm lấy mà ăn đi."

 

"Không đói bụng?" Tiểu Tiên giống như đã nghe được chuyện gì kinh thế hãi tục lắm vậy, trợn mắt há mồm nhìn nàng, "Công chúa, người, người bị bệnh sao? Bệnh nặng lắm phải không? Có muốn ta đi mời ngự y đến xem cho người một chút? Người mau trở về nằm nghỉ đi."

 

Thấy Tiểu Tiên đứng một bên náo loạn cả lên, nàng tức giận gõ nhẹ vào trán tiểu nha đầu. "Ta không có bệnh không có ốm, chẳng qua là không đói bụng mà thôi, được rồi, được rồi, ngươi đi về trước đi."

 

"Nếu nhớ ngài ấy thì đi vào đi."

 

"Cái gì?" Mặt nàng đột nhiên đỏ lên, cuống cuồng giải thích với Tiểu Tiên, "Ta ta ta... Ta đâu có nhớ hắn, ta ta ta... Ta chẳng qua chỉ tản bộ đến chỗ này, nhàm chán nhìn quanh một chút thôi."

 

"Dạ dạ dạ." Tiểu Tiên ngừng cười, "Người nói sao thì là như vậy."

 

"Cái gì hả, rõ ràng là vậy." Nàng lúng túng đỏ mặt, vẫn là mạnh miệng.

 

"Dạ dạ dạ, đùng là như vậy." Tiểu Tiên nói như vẹt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa cười hi hi, "Vậy nô tỳ đi về trước đây.”

 

Thiên Thiên gật đầu một cái, tiếp tục đứng tại chỗ len lén nhìn quanh.

 

Bây giờ hắn đã đỡ hơn chút nào chưa?

 

Trong lòng... có nhớ tới nàng không?

 

*********

 

Hai người chịu đựng được hai ngày, cuối cùng không nhịn được đi về phía tẩm cung của đối phương rồi lại chạm mặt nhau giữa đường.

 

"Ngươi... khỏe không?" Khổng Ất Nhân nhu tình ngàn vạn hỏi, trong lồng ngực tràn đầy tư vị chua ngọt.

 

"Ta rất khỏe, ngươi cũng khỏe chứ?" Thiên Thiên không chuyển mắt nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập không nỡ rời xa.

 

"Hôm nay... thời tiết thật đẹp." Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

 

"Đúng vậy, trời không có mưa." Nàng si ngốc tựa vào ngực hắn.

 

Hai người đi theo hầu phía sau nhất thời oành oạch té chổng vó.

 

Sao mà động tác của hai người bọn họ chẳng ăn nhập gì với lời nói cả vậy?

 

Khổng Ất Nhân không để ý đến đám người té vừa khó coi lại thất lễ kia,ôm lấy Thiên Thiên đi về phía "Đình tương tư chưa dứt".

 

Hai ngày qua tinh thần dây dưa chuốc lấy khổ sở mặc dù chưa có đáp án, nhưng mà chỉ cần vừa thấy nàng, hắn đã cảm thấy mình không có cách nào rời khỏi nàng.

 

Hơn nữa, hắn rất muốn nói chuyện cùng nàng, nghe thấy giọng nói của nàng, nhìn má lúm đồng tiền của nàng.

 

Hắn thay nàng lau đi sương trắng còn đọng trên ghế, mỉm cười nhìn nàng, "Ngồi trước."

 

"Cám ơn." Nàng thản nhiên cười một tiếng, trái tim ngọt ngào như mật, "Ngươi cũng ngồi đi."

 

Hắn ngồi xuống đối diện nàng, vẻ mặt thoáng qua một tia xấu hổ. "Ách, cái đó..."

 

"Đầu của ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?" Nàng ôn hòa nói.

 

"Rồi, đỡ rồi." Hắn ngưng mắt nhìn nàng, đáy lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn lại hoang mang.

 

Nàng đang ở trước mắt, đang ở bên cạnh, hắn có nằm mơ cũng vui vẻ, tỉnh lại cũng mong nhìn thấy người, nhưng mà tại sao hắn vấn cảm thấy trong lòng có một nút thắt nào đó còn chưa cởi?

 

Loại cảm giác này giống như... món ăn mình chán ghét bao nhiêu năm, trong lúc vô tình nếm thử được, lại khiếp sợ thấy nó không khó ăn chút nào, còn thơm ngon khiến đầu lưỡi người ta cũng sắp hòa tan.

 

Nhưng mà cho dù ở trong vui sướng say mê, vẫn không khỏi kinh ngạc hoài nghi, đây là thật sao? Không phải là ảo giác nhất thời chứ? Có thể chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn hay không?

 

"Người là lạ." Nàng không nhịn được nói.

 

"Đúng vậy, ta là lạ. "Hắn lầm bầm lầu bầu.

 

Thiên Thiên đã nhịn hai ngày, cũng không nhịn nổi nữa, tay nàng vung lên chụp mạnh xuống vai hắn.

 

"Này! Ngẩn người cái gì?"

 

"Khụ khụ khụ...." Khổng Ất Nhân thiếu chút nữa phun máu, đau đến sốc hông mãnh liệt ho khan mấy tiếng. "Ngươi, ngươi muốn giết người sao?"

 

"Không như vậy ngươi làm sao mà hồi hồn được." Nàng không chút thẹn thùng, còn rất lẽ thẳng khí hùng.

 

"Ta đang suy nghĩ một chuyện." Hắn oán giận trợn mắt nhìn nàng một cái, "Một chuyện rất nghiêm trọng."

 

"Là chuyện gì? Nói ta nghe coi, nói không chừng ta có thể giúp ngươi giải quyết." Nàng hăng hái bừng bừng.

 

"Ngươi?" Hắn chớp mắt một cái, vội vàng khoát tay, "Không cần không cần không cần, ta tự mình nghĩ là được."

 

"Chúng ta bây giờ tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không yên tâm để ta giúp một tay sao?" Nàng ngọt ngào nói.

 

Hắn có chút luống cuống tay chân, ngượng ngùng mở miệng, "Ách, nói ra rất dài dòng... Nhưng mà thực sự không có chuyện gì, ta tự mình nghĩ là được rồi."

 

Aiz, hắn có thể nói thẳng ra, nàng chính là cái chuyện "Rất nghiêm trọng" trong lòng hắn sao?

 

"Yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao chuyện có thể giải quyết thì đâu cần phải phiền não, không giải quyết được thì có phiền não cũng vô dụng, đúng không?" Thiên Thiên nhất phái vui vẻ, cười hi hi nói tiếp: "Ngươi có thể ra ngoài đi dạo với ta một chút không? Ta muốn coi mấy cửa tiệm trong kinh sư, 『đại hà nhất chi hoa 』 của chúng ta muốn xuất khẩu qua đây, nếu như có thể trực tiếp mở một cửa hàng trong kinh, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều."

 

"Đại hà nhất chi... A, ngươi đang nói cái chổi ngũ sắc kia." Khổng Ất Nhân sặc luôn, vội vàng cắn môi nhịn cười, "Không ngờ ngươi lại có đầu óc kinh doanh như vậy, còn biết buôn bán rộng khắp thiên hạ."

 

"Để cho mỗi cái góc trên thế gian này đều có 『 Đại hà nhất chi hoa 』 là nguyện vọng lớn lao lâu dài của A Lý Bất Đạt chúng ta." Trên mặt Thiên Thiên tràn ngập vẻ hy vọng. "Nếu như quả thật thành công, tương lai dân chúng của A Lý Bất Đạt có thể an tâm tập trung vào nghề này, không cần cả ngày lo lắng rau dưa trái cây khó trồng, gà vịt thịt cá khó nuôi."

 

Nước A Lý Bất Đạt quá nhỏ, lãnh thổ chiếm nhiều nhất là sa mạc và thảo nguyên, bách tính tuy nói là an cư lạc nghiệp, nhưng là rau dưa bình thường nuôi ngựa cũng chẳng béo.

 

Xem ra cũng chỉ có dựa vào làm gia công mới có thể tạo nên kỳ tích cho kinh tế của A Lý Bất Đạt

 

Thân là công chúa quản sự duy nhất của A Lý Bất Đạt, nàng hiểu rõ tâm tình của a cha.

 

Khổng Ất Nhân gần như mê muội ngắm nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin cùng kiên định của nàng, đáy lòng dâng lên một làn sóng nhiệt kích động.

 

"Ngươi thật có chí khí." Hắn chợt thấy xấu hổ.

 

So với nàng, hắn toàn trốn ở đâu đâu lăn qua lăn lại, mỗi ngày chỉ nghĩ đến tự do, thật là một kẻ thất bại.

 

“Ta chẳng qua chỉ giúp a cha ta một tay mà thôi." Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, con ngươi sáng ngời nhìn hắn, "Ta cũng coi là thông minh chứ? Ngươi xác định không để cho ta giúp ngươi chia ưu sẽ khổ sao? Ta có thể nghĩ ra gì đó."

 

"Ách, cám ơn, cám ơn." Hắn vội vàng khéo léo từ chối, khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua một tia lúng túng: "Tự ta nghĩ được rồi. Không phải ngươi muốn nhìn những cửa tiệm ở kinh sư sao? Ta có thể dẫn ngươi đi, có vài chỗ làm ăn rất khá, chỗ cũng khá lớn đủ rộng rãi, lại ở nơi người đến người đi náo nhiệt, tiền thuê lại không đắt, ngươi có thể tham khảo một chút."

 

"Làm sao mà ngươi biết rõ vậy?" Nàng chớp chớp mắt, khó mà nén khỏi sự kinh dị.

 

"Đừng quên ta là địa đầu xà nha." Hắn nở nụ cười, hai tròng mắt rạng rỡ, khôi phục khí thế dương dương đắc ý  phách lối.

 

Thiên Thiên bị hắn chọc cười, cũng làm như thật chắp tay thi lễ với hắn một cái, "Như vậy công tử địa đầu xà, làm phiền ngài dẫn đường."

Comments

  1. Có duyên, mới được gặp nhau.
    Có duyên, mới được nói chuyện với nhau.
    Có duyên, mới nói được lời làm cho nhau vui vẻ.
    Có duyên......
    Phải có bao nhiêu duyên nữa mới được thấy nhau đầu bạc răng long mà không trở nên xa lạ.
    Haizzzzz ...
    Mà địa đầu xà là gì hả nàng? Một loại rắn a?

    ReplyDelete
  2. LM của em ...... *nhào zô, làm-việc-ai-cũng-biết-là-gì-gì-đấy* =))))))))))))))))))
    Chậc chậc, tâm tính Nhân ca quả thật kì lạ. Hun thì cũng hun rồi mà còn ngồi đó suy với chã nghĩ. Phiền quá đi ><

    ReplyDelete
  3. anh Thực Thu là bisexual ah ? sao lại cả Nhị hoàng tử lẫn Ngũ công chúa thế ?

    ReplyDelete
  4. ah ko, Tôn San Nương chứ :P

    ReplyDelete

Post a Comment