[Chương 4.2] Chỉ mong chầm chậm thích em

Chỉ mong chầm chậm thích em


Trạm Lượng


Edit by: LinhMaroon


Beta by ruacon


Chương 4.2


 

Biến thái chết tiệt, không đổi lại cái nhạc chuông khác được sao?

Vương Chí Cương nghe mà nổi hết cả da gà, nhưng mà bởi vì đã có kinh nghiệm một lần, cho nên cũng không bị hù dọa mấy.

Lười phải để ý đến ánh mắt căm giận của cậu ta đang bắn tới, Thủy Thần nhận điện thoại -------

"A lô?"

"Ách... Tôi. . tôi là... là... ."

"Tôi biết cậu là Mông khỉ, chuyện gì?" Nghe thấy giọng nữ lắp bắp quen thuộc, ánh mắt sâu thẳm chợt lóe, môi mỏng mơ hồ cong lên một nụ cười.

A... . Cô nàng hay xấu hổ lại hướng nội này ngủ bù rồi gọi điện thoại tìm hắn? Không tệ! Có tiến bộ!

"Cậu, cậu ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa!" Mới có năm giờ, ai lại đi ăn tối sớm vậy chứ?

"Vậy, vậy tôi... tôi cũng chưa ăn, có muốn... đi ăn... cùng nhau không?"

"Được! Cậu nấu, lát nữa tôi qua chỗ cậu." Dứt lời, không đợi đối phương đáp lại, trực tiếp tắt máy, khiến cho người ta ngay cả cơ hội gọi lại thay đổi cũng không có.

Một bên, nhìn hắn nói chuyện điện thoại xong, Vương Chí Cương lập tức cười gian sáp lại gần, dùng giọng điệu rất chi là bát quái hỏi thăm: "Tú tài huynh, cậu với Mông khỉ quen thân như vậy từ lúc nào hử?" Không ngờ cái tên Thủy Thần này tay chân nhanh nhẹn như vậy, đúng là chân nhân bất lộ tưởng mà!

"Cậu là tàu chiến trên biển Thái Bình Dương sao?" Lạnh lùng liếc một cái, mở cửa xe ngồi xuống, ngay sau đó đột nhiên giễu cợt.

"Ý gì?" Không hiểu, bàn tay tinh tinh đập liên hồi lên cửa chiếc xe màu trắng bạc, mãnh liệt yêu cầu được giải đáp.

Trong tiếng đập cửa, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, một câu giễu cợt lạnh lùng phun ra ngoài -------

"Quản hơi bị rộng đấy!"

Giọng nói rớt lại, chiếc xe trắng bạc vội vã phóng đi, lưu lại một anh chàng cảnh sát không ngừng lẩm bẩm... .

"Sao cứ nhất định phải là tàu chiến trên biển Thái Bình Dương chứ? Cảnh sát cũng quản được rất rộng mà... ."

Sao, sao lại thành như vậy?

Nhìn chằm chằm điện thoại trong tay đã ngắt chỉ còn tiếng tút tút, Lâm Dĩ Trân mở to mắt.

Đúng vậy! Cô muốn chủ động xuất kích, cho nên mới gọi điện thoại, nhưng... nhưng cô là muốn hẹn hắn đi ra ngoài tới chỗ nào có ánh đèn lung linh, không khí tươi đẹp ăn một bữa tối, mà không phải để hắn trực tiếp đánh thẳng đến cái phòng trọ bé tẹo này của cô!

Một lát nữa thôi, hắn sẽ đến cái tổ nhỏ của cô. . .

Tới cái tổ nhỏ này của cô... .

"Oa ---------" Giống như nghĩ đến thứ gì, cô nhảy lên, gấp đến độ quay vòng vòng dọn dẹp căn nhà nhỏ có chút lộn xộn, hoảng đến mức thét chói tai: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh ấy muốn tới, mình còn chưa có thời gian dọn dẹp mà! Như vậy làm sao mà gặp người được. . ."

Ô... sao lại như vậy chứ? Chỗ của con gái, luôn có mấy thứ đồ không tiện để đàn ông thấy, hắn "đánh úp bất ngờ" như vậy, kiểu gì cũng nên nói trước một ngày, để cô có thời gian mà thu dọn chứ!

Ô... Nào có ai nói tới là tới? Hoàn toàn không cho cô có thời gian chuẩn bị!

Vừa kêu thảm thiết, vừa vội vàng sửa sang lại, đang trong lúc hỗn loạn, mười phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Đến rồi!

Cuống quít cầm thứ đồ linh tinh cuối cùng trong tay nhét xuống gầm bàn, cô gẩy gẩy mái tóc xoăn xõa tung, thở gấp gáp nhanh chóng mở cửa.

"Cậu, cậu tới rồi!" Nhìn người đàn ông cao ráo đứng bên cửa, cô không nhịn được mà đỏ mặt.

Nhìn chằm chằm cô, chân mày Thủy Thần nhíu lại, mở miệng đã lạnh lùng quở trách: "Chưa biết người đến là ai đã mở cửa, cậu cảm thấy trị an chưa đủ tệ hay sao?" Một cô gái độc thân thuê nhà bên ngoài, càng phải chú ý an toàn phòng hộ mới đúng, sao cô ấy lại sơ ý như vậy chứ?

Hắn, hắn đang lo lắng cho cô sao?

Mặt cười lại càng thêm nóng bừng đỏ ửng, đáy lòng có chút vui mừng vì được quan tâm, Lâm Dĩ Trân thân là chủ nhà mà còn bị mắng không giấu được nụ cười trên khóe miệng, lắp bắp nói xin lỗi: "Đúng vậy, thật xin lỗi!"

"Ngu ngốc!" Không khách khí giơ tay lên dùng sức búng lên vành tai trắng nõn một cái, sau khi nghe được tiếng kêu đau khe khẽ xong, mới hài lòng liếc xéo một cái. "Sao hả? Bên trong có chứa người chết, không dám cho tôi vào?"

"Không có! Không có!" Vội vàng lắc đầu, phát hiện mình đúng là chưa mời hắn vào nhà, Lâm Dĩ Trân không khỏi lúng túng, vội vàng nghiêng người tránh ra. "Mời, mời vào!"

"Ừ." Thân là khách, lại chẳng khác nào Đại thiếu gia vậy, đi vào nhà cô, Thủy Thần không chút dấu vết nhìn quanh một vòng... Được, rất tốt! Không có dấu hiệu gì của đàn ông lưu lại.

Đóng cửa lại, Lâm Dĩ Trân nhắm mắt theo đuôi đi sát phía sau hắn, cuối cùng sau khi Đại thiếu gia tự động ngồi xuống trên ghế sô pha xong, cô mới đỏ mặt hồi hộp lên tiếng -------

"Cậu muốn ăn gì? Tôi đi làm!" Vậy mà lại có cơ hội nấu cho hắn ăn, đây là chuyện cô nằm mơ cũng không nghĩ đến nha! Ô... Thật cảm động mà!

"Mãn Hãn toàn tịch*!" Rất cản đảm cũng rất ác liệt ném ra thực đơn.

"A?" Sững sờ, ngốc ba giây, cuối cùng lắp bắp nhỏ giọng giải thích. "Cái này... sợ rằng có chút... có chút khó. . ." Đừng nói là tay nghề cô chưa đủ để đạt tới trình độ Bếp Thần, ngay cả cái tủ lạnh nhỏ cũng không có đủ nguyên liệu để mà làm Mãn Hán toàn tịch.

    * Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và trong lịch sử Trung Hoa, bao gồm 108 món ăn độc đáo của nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trong suốt 3 ngày và 6 bữa tiệc.

"Nếu biết không thể tôi muốn ăn gì thì nấu cái đó, thì cậu còn hỏi thừa như vậy làm gì? Bên trong tủ lạnh còn thừa lại cái gì, tùy tiện nấu tôi cũng miễn cưỡng nuốt vào bụng." Liếc ngang giễu cợt, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.

A... Mông khỉ này đúng thật là thật thà, chẳng trách hắn lúc nào cũng muốn bắt nạt cô.

Nếu có người dám nói với hắn muốn ăn Mãn hán toàn tịch, hắn nhất định sẽ không keo kiệt chút nào lấy ra một bát mì ăn liền ----- chú ý! Trên vỏ có in bốn chữ "Mãn hán toàn tịch" to oành ---- đập vào mặt tên kia.

Hắn... có phải không muốn khiến cô phiền toái, muốn nói là khách tùy theo chủ đúng không!

Rõ ràng là ý muốn săn sóc, lại cố tình dùng phương thức bết bát như vậy để biểu đạt, hắn. . quả nhiên biến thái toàn tập.

Trong lòng biết dưới ngôn ngữ ác độc của hắn là sự quan tâm, Lâm Dĩ Trân vừa ức vừa xấu hổ, khuôn mặt hồng hồng xinh xắn có chút ý cười vui mừng, lưu lại một câu "Tôi đi nấu bữa tối" xong, liền nhanh chóng lủi vào trong phòng bếp xinh xinh, muốn thi triển thân thủ để cho hắn thưởng thức những món ăn ngon nhất sở trường của mình.

Mắt thấy thân hình mảnh mai đi vào căn bếp nho nhỏ được ngăn ra, Thủy Thần đầu tiên là mệt mỏi nhắm mắt bóp sống mũi, sau đó lại mở mắt ra, tầm mắt rất "Tự động" rơi vào một chiếc giường thoạt nhìn rất mềm mại, rất thư thái, sau đó lại nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ bên dưới.

Khỏi cần phải nói, người ngu hơn cũng biết, nhất định là ngủ trên cái giường lớn kia sẽ ngon hơn, cho nên... hắn đương nhiên sẽ không ngu hơn cả một tên ngốc.

Còn nữa, hắn đã hai ngày một đêm không ngủ, đúng là rất mệt mỏi! Mà người mệt mỏi, phải có quyền được đãi ngộ tốt hơn chứ đúng không?

Nằm một lát! Chỉ nằm một lát thôi! Hắn chỉ cần thừa dịp cô đang nấu ăn, lên đó mượn nằm một lát thôi là được... . thật sự một tí thôi mà... .

Comments

  1. chang that thong minh,danh up nang bang cach truc tiep toi nha nang dung com,vua thoai mai vua co the kiem soat tinh trang doc than cua nang truoc khi chang ra tran,biet nguoi biet minh tram tran tram thang.hi..hi...thanks ban

    ReplyDelete
  2. Toi nha con gai lan dau rui nam ngu mot giac , de thuong thiet ! Thanks em nhieu !

    ReplyDelete
  3. Anh này làm em nhớ tới anh Hạ Hư Nguyên trong Bạn trai ta là con sói quá!Biến thái toàn tập!Nhưng Thần ca co "tính người" hơn chút xíu!
    Thanks ss!

    ReplyDelete
  4. likes
    :D
    đọc trên watpad nản quá
    :D

    ReplyDelete
  5. hi hi.... Cam on ss LM than yeu + rua con a~ *cuoi*
    Anh Than that la... *chac* Anh may nam moi gap lai ng ta ma da len day cot de kiem soat chi roi. May cho anh la chi chi nho thuong moi cai ten BT anh thoi do *chac*

    P.S: Co loai mi an lien duoc dat ten y nghia the sao??? o_O

    ReplyDelete

Post a Comment