[Chương 23] Gặp phải tôi, em thật bất hạnh

Gặp phải tôi, em thật bất hạnh


Tội Thêm Tội


Edit by: LinhMaroon


Chương 23


 

Không tiến tất lui, nếu tới, không có lý gì lại lãng phí mấy chục đồng tiền xe.

 

Ôn Nhung ấn chuông cửa, trong chốc lát màn hình sáng lên.

 

"Cô giáo Ôn."

 

Ôn Nhung nhìn gương mặt thanh tú như nước trong màn hình, đột nhiên cảm thấy mình tới thừa mất rồi. Mà lúc này, Văn Lam đã tự động tự phát  thay cô mở cửa. Ôn Nhung không thể làm gì khác hơn là bước vào, Văn Lam ra đón, phong  thái của cô ta cực tốt, chiếc váy dài màu lam nhạt in hoa mặc trên người cô ta vô cùng thanh thuần, thật ra thì cô ta cũng đã ba mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, như vậy mà nhìn qua cũng không chênh lệch với Ôn Nhung là mấy.

 

Cái cô thư ký riêng này thật đúng là đúng nơi đúng chỗ, ông chủ bị thương còn quan tâm đến trông nom.

 

Lại nói, sao dạo này liên tiếp gặp phải cô thư ký bé nhỏ này vậy.

 

Ôn Nhung cười nói: "Chào Văn tiểu thư, tôi ngẫu nhiên đi ngang qua đây, nghe nói Lâm Tuyển bị thương?"

 

Văn Lam quét mắt nhìn qua túi đồ trong tay Ôn Nhung, êm ái nói: "Anh ấy đang nghỉ ngơi, cô giáo Ôn có chuyện gì sao?"

 

Ôn Nhung đang do dự có nên rời đi hay không, đột nhiên có người từ trong nhà đi ra: "Ai nói tôi bị thương."

 

Giọng nói này trực tiếp khiến cho Ôn Nhung run rẩy một trận, phừn phựt, toàn bộ các tế bào trên toàn cơ thể tiến vào tình trạng báo động cấp một, đồng thời kêu lên: có sói thường tới, cẩn thận đánh lén. Ôn Nhung nghiêng đầu qua nhìn Lâm Tuyển, trong lòng lập tức căm phẫn, ai bảo là anh ta bị thương không xuống giường được, đâu có thấy người này lưng bó thạch cao chứ, nhìn anh ta đi lại lưu loát, làm bộ làm tịch có khác nào lúc trước đâu cơ chứ.

 

Lâm Tuyển cười híp mắt tiến lên trước: "Cô giáo Ôn, em thật là quan tâm đến tôi, còn biết tới an ủi tôi." Lâm Tuyển cố ý đặc biệt nhấn mạnh nửa câu sau.

 

Ôn Tiểu Nhung âm u nói: "Ai bảo là tôi tới..."

 

"Lễ vật cũng mang đến, đúng là có lòng." Lâm Tuyển không nói lời nào đoạt lấy túi đồ Ôn Nhung xách theo, nhòm nhòm vào bên trong , "Đều là đồ tôi thích, cô giáo Ôn thật biết lựa đồ."

 

Ôn Nhung cảm thấy mình đã bị cha mình đào hố, chính xác hơn là bị Lâm Tuyển đào hố.

 

Lâm Tuyển quay đầu nói với Văn Lam nói: "Lam Lam, chỗ tôi không có chuyện của cô nữa."

 

"Dạ, vậy em về trước." Văn Lam khẽ mỉm cười nhìn anh ta, giống như một cơn gió mát dịu.

 

Văn Lam lúc đi còn rất lịch sự nói tạm biệt với Ôn Nhung, Ôn Nhung rất phỉ nhổ sự nhỏ mọn của bản thân khi không muốn gặp Văn Lam, nhưng có một số việc sức người không thể làm được.

 

Văn Lam vừa đi, Lâm Tuyển muốn mời Ôn Nhung vào nhà, Ôn Nhung cảnh giác nhìn anh ta, anh ta lại cười đến là quân tử trong sáng vô tư, cái bộ dáng đạo mạo lúc này rất khó làm cho người ta liên tưởng đến cái hành động cầm thú giữa ban ngày ban mặt anh ta đã làm hôm đó. Lâm Tuyển không nói lời nào, chỉ nhìn Ôn Nhung, ánh mắt kia giống như đang nói, không dám đi vào với tôi sao? Ôn Nhung cân nhắc tình hình quân địch quân ta, địch đã bị thương, chỉ cần cô cẩn thận đề phòng, quân địch cho dù muốn tập kích cũng khó mà đắc thủ. Vậy nên Ôn Nhung lớn mật nông nổi bước vào ổ địch.

 

Lâm Tuyển ngồi trên ghế sa lon, động tác anh ta chậm rãi, không biết là cố ra vẻ ưu nhã, hay là do thắt lưng thực sự bị thương: "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?"

 

Ôn Nhung trừng mắt nhìn, giả ngơ: "Ánh mắt gì cơ?"

 

Lâm Tuyển cười cười, giọng điệu rất chậm rãi: "Giận hả?"

 

Ôn Nhung mắt nhìn trần nhà, tùy cơ ứng biến coi như không biết anh ta đang nói gì.

 

"Để tôi coi em mang cho tôi cái gì... A, nhiều thuốc bổ thật, đây là cái gì, Nhung Nhung?"

 

Ôn Nhung vốn không muốn để ý đến anh ta, lại nghe Lâm Tuyển nói tiếp: "Em là đang hối hận đã quăng tôi ngã chứ gì?"

 

"Tôi hối hận đã quăng anh chưa đủ mạnh."

 

"Em không cần khẩu thị tâm phi."

 

"Tôi khẩu thị tâm phi chỗ nào."

 

"Em không cần lo lắng, một cú ngã kia không đến nỗi ảnh hưởng đến tính phúc nửa đời sau của chúng ta đâu?"

 

"Cái gì?"

 

Lâm Tuyển lắc lắc một hộp thuốc bổ tráng dương hàng hiệu trên tay: "Đây là lần thứ hai em hoài nghi năng lực của tôi."

 

Ôn Nhung định thần nhìn lại, mới đầu còn chưa phản ửng kịp đó là cái gì, đến khi cô ý thức được, nụ cười mờ ám trên cái mặt của Lâm Tuyển kia đã khiến cho cô muốn đi SHI cho rồi. Biết rõ đây có thể là một màn do Lâm Tuyển tự biên tự diễn, nhưng Ôn Nhung vẫn phản xạ có điều kiện phóng qua muốn đoạt lấy cái thứ khiến người ta ngượng ngùng kia, ai ngờ lực tay của Lâm Tuyển cũng không tệ, không biết anh ta làm động tác gì, Ôn Nhung không những không cướp được đồ, lại còn bị anh ta quấn lấy, cả người té trên ghế sa lon, thời cơ vừa vặn, Lâm Tuyển lấn người tới, khó khăn lắm mới ngăn trở nổi đường thoát của Ôn Nhung. Ôn Nhung không nghĩ Lâm Tuyển dám to gan đánh lén lần nữa, nhưng trước mắt cô đang rơi vào thế hạ phong, tay chân đều bị ông chú già này kiềm chế.

 

Lúc này cảnh tượng thực ra thì không có tính thực tế về nội dung, nhưng mà vẻ ngoài thì rất có tính giả dối, rất dễ khiến cho người ta hiểu nhầm, thiếu nhi không nên nhìn, cũng may Lâm Tử Hào không ở nhà.

 

Lâm Tuyển cúi đầu, anh ta chắc vừa tắm qua, tóc mai trên trán còn hơi ướt, da dẻ trên người tản ra mùi hương thơm ngát dễ chịu sau khi tắm rửa, Ôn Nhung nhìn qua chỗ khác, Lâm Tuyển thấy vậy cười nói: "Hôm nay từ sau khi bước vào cửa em chưa từng liếc tôi lấy một cái, sao vậy?"

 

Tiểu Nhung Nhi, em đang xấu hổ hả?

 

"Anh thì có gì hay mà nhìn." Ôn Nhung bình tĩnh nói, cô âm thầm nâng lên đùi phải, là chỗ duy nhất có thể động đậy, vừa dời lực chú ý của anh ta, "Này này, chú à, bộ dạng này của chú là muốn làm gì hả?"

 

Lâm Tuyển mềm giọng nói: "Nhung Nhung, bỏ chân xuống đi, thắt lưng chú đau lắm, cháu mà đến thêm lần nữa là chú không xuống giường được thật đấy."

 

Bị Ôn Nhung gọi là chú mãi cũng quen, với một kẻ công lực thâm hậu như Lâm Tuyển, hắn biết nếu như cô muốn dùng chuyện này để công kích hắn, hắn sẽ biến thứ này thành ưu thế của hắn. Quả nhiên, Ôn Nhung ngẩn người, không ngờ Lâm Tuyển lại hỏi như vậy, nói năng lực của bản thân rất mạnh mẽ là anh ta, nói mình đau thắt lưng cũng là anh ta, dù sao anh ta đã bách độc bất xâm vô liêm sỉ thế rồi, Ôn Nhung vốn muốn giễu cợt anh ta lớn tuổi yếu ớt, cuối cùng đều bị chặn lại.

 

Ôn Nhung giơ tay lên dùng sức chọc chọc sau hông Lâm Tuyển: "Tôi thấy anh khỏe chán, có chỗ nào giống bị thương cơ chứ?"

 

Lâm Tuyển cực giỏi tán tỉnh, bộ dáng lúc mỉm cười của anh ta rất được lòng phụ nữ, nhất là lúc ra vẻ dịu dàng: "Em phải hiểu hơn tôi chứ, bị thương ở thắt lưng không phải là chuyện đùa."

 

Sắc mặt Ôn Nhung khẽ biến đổi, nheo mắt lại: "Sao anh biết tôi bị thương ở thắt lưng?"

 

"Tôi không chỉ biết em bị thương ở thắt lưng, tôi còn biết em bị thương vào lúc sắp phá kỷ lục." Lâm Tuyển vương tay chạm lên sườn thắt lưng Ôn Nhung nhấn nhẹ, "Ở chỗ này."

 

Ôn Nhung chấn động, vội vàng dựa vào bên trong thành sô pha: "Cha tôi nói cho anh biết?"

 

Lâm Tuyển lắc đầu, lộ ra một nụ cười khiến Ôn Nhung khó hiểu: "Hiểu rõ vị hôn thê của mình là chuyện đương nhiên, em có phải cũng nên hiểu rõ về tôi thêm một chút?"

 

"Hiểu rõ anh cái gì? Hiểu rõ anh có mấy cô tình nhân?" Ôn Nhung liếc mắt.

 

Lâm Tuyển nhạy cảm nói: "Em nói Văn Lam?"

 

"Chú à, không phải chứ, chú chỉ có mỗi cô ta là tình nhân?"

 

Lâm Tuyển không để ý đến lời châm chọc của Ôn Nhung: "Cô ấy là thư ký của tôi."

 

Đối với thân phận của Văn lam, Lâm Tuyển từ trước tới nay chỉ có một câu trả lời hợp lý này, cũng không giải thích nhiều lắm.

 

Ôn Nhung đương nhiên không tin, nhưng cô không muốn hỏi nhiều, anh ta có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, Ôn Nhung bĩu môi, chứng tỏ không liên quan đến cô.

 

"Chú à, nếu chú không muốn thêm một phát nữa, mời buông tôi ra."

 

Lâm Tuyển lại nói: "Tôi và cha em đã thương lượng rồi, tháng năm thời tiết vừa vặn, có thể làm lễ đinh hôn trước, sau đó, tôi sẽ nói với anh cả gửi một phần vốn đến công ty của cha em, em thấy thế nào?"

 

Ôn Nhung chưa từng thấy ai tự biên tự diễn như vậy, cho tới bây giờ không thèm nghe người ta nói gì cả, Ôn Nhung chợt nghĩ lại anh ta là con riêng của nhà họ Lâm, quan hệ với anh cả như bước đi trên băng mỏng, đại khải là thuộc cái kiểu người từ nhỏ thiếu thốn yêu thương, lớn lên lại thiếu canxi, hình thành tâm lý không đầy đủ lúc trưởng thành.

 

"Chú à, tôi nói rất nhiều lần rồi, tôi không lấy chồng."

 

"Cha em đang chờ em giải cứu."

 

Ôn Nhung im lặng, thầm nghĩ cha tôi cùng với ông anh cả lòng lang dạ thú của anh cũng đang chờ tôi làm tình báo theo dõi anh đấy, cái gì cũng không biết mà lại còn ép tôi kết hôn, đến lúc đó người khóc cũng không phải là tôi.

 

"Không, lấy."

 

Lâm Tuyển nhìn qua chẳng có chút buồn bực nào, nhưng anh ta nói: "Nhung Nhung, tôi nói rồi, sự kiên nhẫn của tôi có han đúng không, tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện lấy tôi."

 

Lâm Tuyển buông Ôn Nhung ra, Ôn Nhung lập tức nhảy lùi về phía sau, cầm túi đeo lưng lên bước ra ngoài. Lâm Tuyển không nhanh không chậm bước theo sau cô, Ôn Nhung bước ra khỏi cánh cổng lớn kia mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Nhung Nhung."

 

Ôn Nhung quay đầu lại, Lâm Tuyển nhìn cô một lúc, dưới nụ cười trước sau không đổi không biết có mấy phần thật mấy phần giả: "Sau lúc đó em có hồi tưởng lại nụ hôn đó không? Còn tôi thì hai ngày nay đều hồi tưởng."

 

Nghe thấy mở đầu như vậy, Ôn Nhung lập tức quay đầu bước đi, Lâm Tuyển vội vàng kéo cô lại: "Tôi thích nụ hôn đó. Dĩ nhiên, tôi còn thích câu nói kia của em hơn, hôn một lần đánh một lần, về sau nhớ phải đánh tôi."

 

Thừa dịp biểu cảm của Ôn Nhung trở nên trống rỗng trong nháy mắt, Lâm Tuyển mang theo một nụ cười cao thâm đóng cửa lại, chờ đến lúc Ôn Nhung lấy lại tinh thần, người kia đã lẩn vào trong nhà mất rồi.

 

-------------------------------------------------------------------------------

 

Mấy ngày qua những lời đồn đại về sự kiện "Đuổi khỏi cửa" kia của Ôn Nhung cuối cùng cũng đến hồi kết, các tình tiết quanh co được sắp xếp thành đủ loại phiên bản lưu truyền khắp nơi, nhưng kết luận thì chỉ có một: "Cha của Lâm Tử Hào, Lâm Tuyển thật đúng là một người tốt.

 

Đinh Đinh ba ngày liên tục chạy đến phòng cô kéo tay cô mà cảm thán Lâm Tuyển thật là đại nhân đại lượng, không hổ là nhân vật làm chuyện lớn.

 

Lúc ăn trưa Bạch Huyên Huyên nói Ôn Nhung vận khí tốt, gặp được người tốt như Lâm Tuyển mới tránh được một kiếp.

 

Tần Khiêm cũng lên tiếng nói, xem ra Lâm tiên sinh vẫn còn nhân hậu chán.

 

Ôn Nhung lần đầu tiên nghe thấy vậy phản ứng đầu tiên phức tạp đến mức cô không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt nổi tâm trạng của mình, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một thán từ vô cùng có sức bộc phát, nhổ.

 

Bọn họ sao không nghĩ trong chuyện này cô vốn không phạm sai lầm gì lớn, cô lưu lạc đến mức bị đuổi việc còn không phải do anh ta ban tặng.

 

Ôn Nhung cảm xúc vẫn không cao, cho đến khi cuối tuần nhận được giấy mời của trường cấp hai trung học cũ mới thoáng vui vẻ một chút. Thì ra là trường cấp hai kỹ niệm 100 năm, sắp sửa tổ chức một lễ mừng long trọng, nên mời học sinh các khóa về trường, Ôn Nhung có thể nhận được giấy mời này đúng là thụ sủng nhược kinh, bình thường chỉ có học sinh ưu tú mới nhận được đãi ngộ này, Ôn Nhung cho là trường học gửi nhầm, xác nhận mấy lần mới dám khẳng định là mời mình.

 

Vừa vặn Đoạn Như Bích cũng nhận được giấy mời, theo lời cô nàng nói là mượn mặt mũi của cha già giàu có nhà mình, cô nàng cũng không hứng thú với buổi lễ này lắm, nhưng thấy Ôn Nhung muốn đi nên đành bất đắc dĩ theo Tiểu Nhung Nhi đi một lần.

 

Nơi các cô học trung học là trường cấp hai tốt nhất của địa phương, có lịch sử giảng dạy cả trăm năm, đào tạo ra không ít danh nhân học giả có tiếng, những người đứng đầu các ngành đều có người tốt nghiệp ở đây, vì vậy hàng năm đều có hơn trăm ngàn đứa trẻ chen lấn bể đầu muốn vào học ở đây. Ôn Nhung lúc ấy là học sinh thể dục đặc biệt được tuyển vào, cùng lớp với Đoạn Như Bích, Như Bích cô nương lúc ấy là học sinh ưu tú, Ôn Tiểu Nhung vẫn nằm trong dạng trung trung, lúc ấy các cô đều đồng thời ngửa đầu kính ngưỡng mà nhìn lên người trâu bò nhất toàn trường, được xưng là vua điểm số - Phó Tô.

 

Chắc chắn học sinh ưu tú như Phó Tô nhất định cũng sẽ được mời.

 

Trờ lại trường cũ là một chuyện vừa vui lại vừa buồn, những tháng năm xanh tươi kia, cười vui năm nào, giống như áng mây nhẹ nhàng bay trên trời, trong nháy mắt biến mất giữa nền trời xanh.

 

Là đắng là cay là chua, cũng không che lấp được phần ký ức đáng trân trọng này.

 

Hôm nay, trường học trang trí long trọng một phen, ngôi trường trăm năm tuổi khí thế hùng hậu, Ôn Nhung cùng Đoạn Như Bích đi qua sân trường chật ních học sinh, đã từng không nhận ra, bây giờ không khỏi cảm khái, cây trong trường cũ so với nơi khác cũng đẹp hơn nhiều.

 

Đi được một nửa, Đoạn Như Bích đột nhiên kéo Ôn Nhung, "Này, mau nhìn kìa."

 

Ôn Nhung quay đầu, lập tức lấy Phó Tô giống như trúc thẳng đứng cách đó không xa, còn có Ôn Tuyết đang nhắm măt theo đuôi anh. Chẳng qua là, nhìn dáng vẻ hai người giống như cãi nhau? Mặt Phó Tô từ trước đến nay vốn không có biểu cảm, nhưng lúc anh mất hứng ánh mắt sẽ đặc biệt lạnh lẽo, mà Ôn Tuyết thì khỏi nói, dẩu môi mặt thì đen lại, cách mấy trăm mét cũng có thể nhìn ra tâm trạng con bé không tốt.

 

Ôn Nhung lập tức nói: "Đi."

 

Đoạn Như Bích cười xấu xa: "Không đi chào hỏi?"

 

"Hôm nay tôi còn muốn được thanh thản một chút."

 

Đụng phải Ôn Tiểu Tuyết, nhớ phải đi đường vòng. Đây là nguyên tắc Ôn Nhung đặt ra cho mình trước khi ra khỏi cửa, không phải là cô sợ cô em gái này, mà là cô không muốn ầm ĩ với bà cô này, chốn đông người đàn bà chanh chua chửi bới, khó coi lắm.

 

Đoạn Như Bích đi theo sau Ôn Nhung: "Nói thật nhớ, bà cũng đừng nhường nó quá, bà nhường nó cũng đủ lắm rồi, ngay cả Phó Tô cũng nhường. Tôi biết là bà lười tranh với con nhỏ đó, nhưng có lúc không cho nó hết kiêu ngạo, nó lại tưởng rằng bà dễ bắt nạt."

 

"Thứ nhất, tôi không có nhường Phó Tô, thứ hai, cho dù nó có làm gì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, không thèm để ý đến một người so với cãi vã với người đó còn đả thương hơn, hiểu chưa?"

 

"Rồi rồi, bà nói thế nào thì là thế ấy, chỉ cần bà nhớ, sau này nó dám mở miệng cuồng ngôn với bà, bà cứ dùng cái cú ném hung ác bà xài với Lâm Tuyển quăng nó, cho nó câm miệng luôn."

 

"Bích Bích, bà lại lan man sang cái gì đấy!" Nhắc đến Lâm Tuyển, Ôn Tiểu Nhung cũng không giữ nổi bình tĩnh.

 

"Các cô đang nói về Lâm Tuyển?"

 

Ôn Nhung cùng Đoạn Như Bích đồng loạt sửng sốt, quay đầu lại, chỉ thấy một ông chú tác phong nhanh nhẹn đứng sau lưng bọn họ.

 

Ạch, người này là ai?

 

 *** Mềnh vừa phát hiện ra một sự thực trần trụi ~ độ tuổi trung bình của các soái trong nhà mềnh là U30 OTZ ~ lẽ nào mềnh lại chỉ có hứng thú với các anh già (và đẹp giai) >"<

Hơ hơ ~ nóng đầu nên lảm nhảm linh tinh ấy mờ, chắc nà bợn sẽ ưu tiên cho bộ này lên sàn đều đặn hơn ;)) Mong mọi người tiếp tục ủng hộ đại thúc và Nhung Nhung *ầu dê* :))***

Comments

  1. Truyen rat hap dan. Hy vong em post thuong xuyen. Nhan tien, chi moi doc xong truyen "Ba xa, theo a ve di " moi vui nhon lam sao, cam giac minh nhu tre lai. Thanks.

    ReplyDelete
  2. Nang oi!Khi nao nang cho Bach Lo ca len san lai?Thanks!

    ReplyDelete
  3. Bợn àh, truyện này thú vị lắm. Bợn ưu tiên cho bộ này lên sàn thường xuyên nhé. Mình hâm mộ ông chú này quá. Thanks nhìu

    ReplyDelete
  4. ú ú ú.... truyện này được ưu tiên .. ú ú ú.. hú hú hú......ya hú hũ hù hu......

    ReplyDelete
  5. Người qua đường giápMarch 20, 2012 at 10:54 AM

    thanks

    ReplyDelete
  6. hihi, già mới giàu KINH NGHIỆM nha. thanks bạn nhiều

    ReplyDelete
  7. Chi cung thich truyen nay lam, hay ghe ! Neu duoc post thuong xuyen thi con gi bang ! Ca bo Hoa si hoang hau nua ! Noi chung cac truyen em lam deu ly thu ca ! Ung ho em deu deu !

    ReplyDelete
  8. đàn ông 30 mới là hoa mà ^^

    ReplyDelete
  9. Ôi ôi nàng ơi ! Già cũng có cái hay của già đấy :)) Già nhưng mà mặn mà đẹp zai như đại thúc này thì ta kết đậm :)) Các cụ ngày xưa chả bảo gừng càng jà càng cay còn ji`:)) Cứu như bác Johnny Deep ế :)) Lại chả tuyệt quá ý chứ :))
    Nàng vất vả rồi :))Thanks

    ReplyDelete
  10. đúng là Lâm cầm thú. nghĩ nên học hỏi chút thủ đoạn mặt dày này để cua zai mới dc.mình ủng hộ mặt dày.haaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

    ReplyDelete
  11. nguoi ta noi dep trai khong bang chai mat .:D kieu nay thi anh to khong thang duoc chu lam oy .

    ReplyDelete
  12. cám ơn chị đã ủng hộ ^^

    ReplyDelete
  13. sắp nha nàng ~ mần xong ta sẽ post luôn

    ReplyDelete
  14. Ta cũng ủng hộ Lâm Tuyển và Nhung Nhung hàng đầu.
    Soái ca từ 30-35 tuổi mới phong độ nhất nàng ạ :))
    Tks nàng

    ReplyDelete
  15. Đêm hôm lọ mọ đọc bằg hết 23 chương nhà ss...thôy xong đã bị rơi hố >"<

    ReplyDelete
  16. e lót ghế ngồi hóng ss đấy, cố lên ss nha, rất thich cách edit của ss :-*

    ReplyDelete
  17. thêm một em nữa lọt hố :))

    ReplyDelete
  18. thanks ban
    ung ho Nhung Nhung ,ung ho dai thuc
    va dac biet ung ho linh
    co len cho cac ban dc vui ve

    ReplyDelete
  19. nàng ơi cố lên nha ta nhiệt tình ủng hộ nàng a ^^

    ReplyDelete
  20. thanks nàng nhé

    ReplyDelete
  21. mình cũng có hứng thú với mấy chú ja2 a. thanks

    ReplyDelete
  22. nàng ơi truyện rất hay post đều đều nha

    ReplyDelete

Post a Comment