[Chương 2.3] Chỉ mong chầm chậm thích em

Chỉ mong chầm chậm thích em


Trạm Lượng


Edit by: LinhMaroon


Beta by ruacon


Chương 2.3


 

Mông khỉ, nói cho cậu biết, thù của chúng ta kết lớn...

Bỗng dưng, giọng nói tức giận như hung thần của ai đó lại vang lên trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thoáng chốc hiện lên vẻ hoảng loạn. "Mình, mình không biết..." Aiz... Cô thực sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lần đầu tiên chạm mặt sau mười năm, liền bị hắn chẳng hiểu làm sao gán cho một "mối thù lâu năm".

Nếu nghiêm túc mà nói, giữa hai người bọn họ, người có "oán niệm" tương đối sâu phải là cô mới đúng, sao lại biến thành hắn mang thù được chứ?

Nhìn vẻ mặt bất an của cô, Hoàng Y Đình không khỏi trêu chọc. "Cậu nên cảm thấy vinh hạnh mới phải! Rất nhiều cô gái hy vọng Thủy pháp y gọi điện quấy rầy mà còn không được ấy!"

Lời trêu chọc này vừa nói ra, Lâm Dĩ Trân càng thêm thẹn thùng quẫn bách, nhưng lại không nhịn được muốn biết thêm tin tức về Thủy Thần. "Thủy, Thủy pháp y... có bạn gái rồi sao?" Muốn biết! Cô thật sự rất muốn biết!

Nhanh chóng liếc cô một cái, Hoàng Y Đình ranh mãnh cợt nhả cười: "Làm sao? Cậu thích anh ta?"

Oành!

Bị người nói trúng tim đen, Lâm Dĩ Trân chỉ cảm thấy khí nóng toàn thân trong nháy mắt bốc thẳng lên da mặt, đầu giống như bị tên lửa oanh tạc, trong lòng vừa sợ lại hoảng, vừa xấu hổ lại thẹn thùng.

"Mình.. mình... mình..." Chỉ thấy cô toàn thân hồng như con tôm luộc, tay chân luống cuống cứ "Mình" mãi không ngừng, vẫn không phun nổi ra một câu đầy đủ.

Thấy thế, Hoàng Y Đình buồn cười cười thành tiếng. "Dĩ Trân, cậu đơn thuần quá đi! Thích thì thích, có cái gì mà phải e lệ?"

Rũ xuống khuôn mặt sắp bị thiêu đốt đến nơi, Lâm Dĩ Trân mắc cỡ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Trên thực tế, Hoàng Y Đình hoàn toàn đoán trúng tâm tư của cô, cho nên cô căn bản không có cách nào phủ nhận.

Không để ý đến trạng thái sắp xuất huyết não nổ tung của cô, Hoàng Y Đình nhiệt liệt khích lệ. "Thủy pháp y có bạn gái hay không thì mình không biết! Nhưng mà mặc kệ anh ta có hay không, nếu cậu thích anh ta thì phải phát động thế công, chủ động theo đuổi chứ!" So với để trong lòng khó mở miệng ra tốt hơn.

Nhưng mà, a a , không ngờ cô ấy nhìn có vẻ hướng nội hay thẹn thùng, tỉnh cảm cùng thuộc kiểu thiên lôi đánh xuống đất thành địa hỏa, mới gặp Thủy Thần có một lần đã nhất kiến chung tình với anh ta. Chậc chậc, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn mỗi tướng mạo được!

"Anh ấy, anh ấy không thích mình..." Cô nhỏ giọng ngay thẳng nói, mặt cơ hồ cúi xuống sắp dính vào ngực. Aiz... muốn một một cô gái thừa nhận người mình yêu không thích mình, đúng là có chút tàn nhẫn mà! Nhưng sự thật chính là sự thật, cô không thừa nhận cũng không được.

"Cậu chưa thử làm sao mà biết được?" Người cởi mở tích cực hoàn toàn không ủng hộ ý tưởng "Chưa đánh đã bại " của cô. Thật là! Còn chưa triển khai tấn công, sao đã rút lui?

"Minh...." Câu kế tiếp, hoàn toàn là ngậm trong miệng nói.

"Gì? Cậu lớn tiếng lên một chút!" Nghe không rõ, hăng hái bừng bừng hỏi tới tấp.

"Mình..."

Lúc này, mặc dù có gia tăng âm lượng, nhưng mà rất hiển nhiên, còn chưa lớn đến mức người ta có thể nghe thấy được, bởi vì Hoàng Y Đình đã khẩn cấp kêu lên --------

"Cậu làm sao? Lớn tiếng thêm chút nữa!" Đừng có mà khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô, sau đó lại nói không rõ ràng, nếu không nhất định cô sẽ bị nội thương mất.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân ngẩng khuôn mặt đã đỏ bừng lên, nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của cô nàng một cái, đôi mắt long lanh đầy nước chớp chớp, cực kỳ mất thể diện lên tiếng -----------

"Mình... thử rồi!"

"Hả?" Cô ấy, cô ấy thử rồi! Chết đứng tại chỗ, Hoàng Y Đình vẻ mặt đầy kinh ngạc, chỉ có thể lắp bắp lặp lại. "Cậu.. cậu thử rồi?"

Cô ấy không phải mới gặp mặt Thủy Thần có một lần thôi sao, sao đã thử rồi? Chẳng lẽ.. lần đầu tiên cô ấy đã chủ động tỏ tình? Nếu thực sự là như vậy, cô ngược lại muốn bái cô ấy làm sư phụ.

Không biết suy nghĩ kinh hãi của cô gái đang sững sờ trước mặt. Lâm Dĩ Trân xấu hổ gật gật đầu, giọng nói rất nhẹ cũng rất xác định lặp lại ---------

"Mình thử rồi!"

Lại là thật!

Hơi giật mình nhìn chằm chằm cô, Hoàng Y Đình sau khi ngây người một lúc lâu, cuối cùng kêu lên. "Không thể nào? Chuyện khi nào vậy?"

Lúng túng không dám mở mắt, Lâm Dĩ Trân mắc cỡ không dám chống lại tầm mắt của cô nàng, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát dị thường, vẻ mặt cực kỳ không được tự nhiên.

"Chẳng lẽ lần đầu tiên hai người gặp mặt, cậu vừa gặp anh ta đã nhất kiến chung tình, tỏ tình luôn trong phòng giải phẫu?" Mãi mà không có được đáp án, lòng hiếu kỳ bộc phát tự động suy luận.

A a, nếu thật sự là như vậy, thì đúng là quá kinh dị! Tưởng tượng, vừa giải phẫu thi thể vừa tỏ tình, cái cảnh đó thật sự  là... chẹp! Rất đủ kinh người!

"Dĩ, dĩ nhiên là không phải vậy!" Khuôn mặt đỏ lên nghiêm túc lắc đầu, Lâm Dĩ Trân lắp bắp không dứt. "Mình.. mình làm sao có thể mới lần đầu gặp mặt liền.. liền làm chuyện đó...." Cô đâu phải to gan như vậy!

"Vậy sao cậu nói..." Giọng nói bỗng dưng khựng lại, giống như đã thông suốt ra cái gì, Hoàng Y Đình kinh ngạc kêu lên. "Cậu với Thủy pháp y không phải lần đầu gặp nhau? Hai người trước kia đã quen nhau rồi phải không?"

Không có tiếng đáp lại, lại vẻ mặt ngượng ngùng quẫn bách, coi như là chấp nhận.

Phỏng đoán trở thành sự thật, Hoàng Y Đình há hốc miệng nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, đột nhiên nhớ lại ba ngày trước cô ấy có từng tiết lộ mình thầm mến một tên "Biến thái", hôm nay đối chiếu xuống, cái người "Biến thái" đó chẳng lẽ chính là....

"Đối tượng thầm mến mười mấy năm trước của cậu chính là Thủy pháp y?" Ôm mặt sợ hãi kêu, Hoàng Y Đình giờ phút này hoàn toàn hóa thân thành bức danh họa dưới ngòi bút của Munch------ Tiếng thét.

"Ừ..." Ngập ngừng thừa nhận.

"Vậy... vậy.. trước kia cậu..." Vẫy tay, muốn hỏi tiếp cô vừa mới nói "thử rồi" tức là sao, lại không không biết nên hỏi thế nào mới không làm cho một trái tim đơn thuần bị tổn thương.

Hiểu được sự tò mò trong lòng của cô nàng, Lâm Dĩ Trân cười khổ than thở. "Mình viết thư tỏ tình rồi, nhưng mà bị từ chối." Aiz.. yêu thầm kiêm mối tình đầu ảm đạm tuổi mười bảy.

"Oh..." Phát ra tiếng vang đồng tình, Hoàng Y Đình thương hại nhìn cô. "Bây giờ cậu vẫn còn nhớ mãi không quên anh ta?" Chỉ cần nhìn lúc cô ấy nhắc đến Thủy Thần thôi, vẻ xấu hổ mang theo chua chát kia, có ngu đến mấy cũng nhìn ra tình yêu thầm kín đơn thuần của cô ấy.

Đỏ mặt, cúi đầu, mắc cỡ không biết nên trả lời ra sao. Aiz... một đoạn thầm mến khi còn trẻ, qua mười mấy năm vẫn còn giữ trong lòng, thật sự là.. có chút mất mặt!

Nhưng... nhưng cô đúng là không quên được, có cách nào đây? Aiz...

Thấy vậy, Hoàng Y Đình không nhịn được lắc đầu sợ hãi thay cho sự đơn thuần của cô, những vẫn rất có khí phách cởi mở tích cực của phụ nữ thời đại mới. "Bị từ chối một lần thì có làm sao? Cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi! Nữ theo đuổi nam, cách tầng sa mỏng, thích thì phải nhào tới anh ta, để cho anh ta chết trên tay cậu! Đến chị đây dạy cưng mấy chiêu cưa cẩm đàn ông, chống lại anh ta..."

Comments

  1. *cười lớn*
    Stella nghi quá ss LM ơi. Có khi nào chỉ tò tình xong rồi chạy mất dép nên ảnh mới ghi hận không ta *tò mò*

    P.S: Thx LM yêu dấu của em và ruacon nha *cười cười*

    ReplyDelete
  2. " đến đây chị dạy cho cưng mấy chiêu cưa cẩm đàn ông" hjc bà chị này co chiêu gì vậy trời?
    Thanks!

    ReplyDelete
  3. "Tỏ tình luôn trong phòng giải phẫu?" =]] Haha chết mất thôi =]] Nếu mà có cảnh nì trg truyện thật thì chắc cái xác kia cũng ngượng ngùng chịu ko nổi làm kẻ thứ 3 mà bật ng tỉnh dậy bỏ đi quá =]]

    ReplyDelete
  4. Xem ba chi YD day may chieu gi cho nang nay vay ca ! Thanks em !

    ReplyDelete
  5. thanks.chị YD này thật dũng cảm

    ReplyDelete
  6. ta là ta thích bà chị Hoàng Y Đình lắm lắm :) :)

    ReplyDelete
  7. đọc chương này buồn cười quá thích Hoàng Y Đình rồi đấy
    thank chủ nhà nha

    ReplyDelete

Post a Comment