[Chương 10.4] Sinh Tử Kiến [Hoàn]

edit by Trúc Tử Anh

beta by LinhMaroon

 

Đột nhiên gã ngây dại, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái ở bên cạnh Đông Phương Thiên Kiêu, cả ngươi cứng lại

 

Gã nhận ra... Nhận ra linh hồn tương tự kia, nhưng... tại sao lại xa lạ như vậy?

 

“Là thật, bởi vì sứ mỹ nhân là do tự  tay tôi đánh vỡ” Hắc Tĩnh lạnh lùng thốt lên.

 

“Mỹ nhân từ bị đánh vỡ? Bị cô đánh vỡ?” Gã thủy chung không chớp mắt một cái, chăm chăm nhìn cô gái xinh đẹp , nhìn tay cô trước sau vẫn nắm lấy bàn tay người đàn ông bên canh, nhìn cô... lạnh nhạt, giống như cho tới giờ chưa từng biết gã.

 

“Cô... là Thiên Công?” Du Nhận run giọng hỏi, trong lòng thất vọng vừa đau vừa hận, Thiên Công của gã làm sao có thể biến thành nữ nhân.

 

“Tên tôi là Hắc Tĩnh.”  Hắc Tĩnh mặt không chút thay đổi.

 

“Không, cô là Thiên Công, ta biết.”  Du Nhận kích động kêu,

 

“Đó đều là chuyện đã qua, tôi cũng đã quên rồi, cả đời này tôi chính là Hắc Tĩnh.”  Hắc Tĩnh lạnh lùng thốt ra.

 

“Không thể, cô không thể quên ta! Ta là... “ Du Nhận vội la lên.

 

“Tôi biết ông là phò mã của công chúa năm đó, nhưng bây giờ tôi chẳng có chút ấn tượng nào với ông cả, tôi cho tới giờ còn chẳng nhớ rõ trông ông như thế nào.”  Hắc Tĩnh không chút tình cảm nào nói.

 

Du Nhận giống như bị đánh lén một cái, sắc mặt chết trắng.

 

Người gã tha thiết yêu thầm tưởng niệm đến ngàn năm, đến chết cũng không thể quân, thế mà tới giờ chưa từng chú ý đến gã.

 

Thì ra, gã ở trong lòng Thiên Công, căn bản không có chút ấn tượng nào, từ đầu tới cuối cũng chỉ là tự gã đơn phương tình nguyện....

 

Như vậy, gã rốt cuộc đang làm gì? Một ngàn năm qua, đau khổ đi tìm cuối cùng chỉ là một đám bọt nước, một phần hư vô sao?

 

Thật buồn cười... quá buồn cười... một trận tức cười, gã điên dại cười to, đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều không còn ý nghĩ nữa, kiếp trước, kiếp này gã lãng phí bao nhiều thời gian bao nhiêu năm tháng bị đau đớn hành hạ? Làm sao gã có thể cam tâm? Gã không cam lòng! Sau khi đã trải qua vô số thống khổ hành hạ, tại sao gã không có được bất cứ cái gì ? Ông trời không thể đối với gã như vậy được, cho dù một chút thôi cũng được, một chút hận.. cũng được...

 

“Cô không nhớ ra được sao? Vậy ta sẽ để cho cô bắt đầu từ bây giờ ra sức mà nhớ ta! Nhớ con người của ta.”  Gã điên cuồng kêu gào, lấy ra một quả lựu đạn được giấu trong người, mở chốt ra.

 

Trong nháy mắt, hai tiếng súng vang lên, cộng thêm ánh bạc lóe lên, viên đạn của Tiểu Cửu găm lên bờ vai của gã, đao hồ điệp của Đông Phương Tuyệt Thế chặt đứt ngón tay gã, mà một phát sung trí mạng trúng ngực, là đến từ khẩu súng trên tay Hắc Tĩnh .

 

Ánh mắt của cô như băng, tuyệt đối lạnh lùng, không có chút cảm giác nào, ngay cả một chút xíu trí nhớ cũng không muốn lãng phí vì gã.

 

Gã trợn to đôi mắt, khó tin rằng, mình sẽ chết ở trong tay của Thiên Công...

 

“Hết hy vọng đi! Trên thế gian này, chỉ có duy nhất tình yêu, là không thể cưỡng cầu”

 

“Là ai?” Ai đang nói chuyện với gã

 

Gã quay đầu nhìn nơi âm thanh phát ra, công chúa! Thê tử của gã năm đó, đang cùng thân ảnh của một cô gái chồng lên, lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt, không còn hận thù nữa, lại càng không có tình yêu.

 

Cả người gã run lên, quá khứ đủ chuyện thoáng qua như một giấc mộng, mà gã, nên tỉnh lại rồi... Nhắm mắt lại, gã rốt cuộc cũng buông xuống chấp niệm, ngã xuống phía sau, chết ngay tại chỗ. Cũng ngay lúc đó, lại một tiếng nổ tung, cả mật đạo ầm ầm sụp đổ rơi xuống, Đông Phương Phong Hoa sợ hãi kêu lên, thanh âm khàn khàn  “Khuynh Quốc!”

 

Cát bụi quay cuồng, tràn ngập cả bầu trời, cùng quấn trái tim mọi người vào bi thương kinh hoàng.

 

Chẳng lẽ cuối cùng phải hy sinh mạng người, mới có thể giải trừ lời nguyển rủa, mà yêu hận tình thù kia trải qua ngàn năm, nhất định phải đổ máu mới có thể hóa giải.

 

Mỹ nhân từ đã bị hủy, Du Nhận đã chết, tất cả ân oán, có phải đến đây là kết thúc chăng?

 

Không ai có đáp án.

 

 

Trong bóng tối, có chút ánh sáng yếu ớt. Giống như là lối ra, dẫn dắt cô. Đó... là cái gì?

 

“Là một nguyện vọng ta tặng cho cô, Tịnh Y” Một thanh âm mềm mại truyền vào trong tai cô.

 

“Công chúa?” Là công chúa đang nói với cô

 

“Ngàn năm trước, cô giúp ta, đây là tạ lễ của ta.”

 

“Tạ lễ?”

 

“Tịnh Y ,cô không có tâm nguyện gì sao?”

 

“Tâm nguyện? Ta...”  Tâm nguyện của cô?

 

Có! Đương nhiên cô hy vọng ông trời có thể để cho cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc cùng nhau còn sống.

 

Không phải là yêu nhau sau đó cùng chết, mà là còn sống để yêu nhau.

 

Không cần lâu dài, chỉ cần cho bọn họ một khoảng thời gian, một khoảng thời gian tốt đẹp hạnh phúc.

 

“Đã vậy thì cầu xin đi!”

 

“Cầu xin?”

 

“Trong mắt cô vẫn còn pháp lực, chỉ cần cô thành khẩn cầu xin, sẽ được thực hiện, cho nên, cầu đi...”  Trái tim cô khẽ kích động.

 

Chỉ cần cầu xin là được sao?

 

Chỉ cần cầu xin thành tâm, cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc có thể cùng sống sao?

 

Nếu như có thể, vậy cô nguyện ý dùng kiếp sau của mình, cầu xin thiên địa, cầu xin quỷ thần, cầu xin sức mạnh vô hình kia…

 

Đời này, có thể cho cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc một chút thời gian cùng sinh mệnh.

 

Để cho cô, có thể dùng đôi mắt chân chính của mình, nhìn hắn...

 

Giống như đáp lại lời thỉnh cầu của cô, hai mắt cô nóng rực lên, nhất thời, trong mắt cô xuất hiện một hình ảnh, trong đó, Đông Phương Khuynh Quốc nắm tay cô, bước vào vườn xoan xinh đẹp vô cùng trong Đông Phương gia...

 

Đây là mộng sao?

 

Vẫn là dự đoán cuối cùng của Thiên Nhãn dành cho cô?

 

Hình ảnh trong nháy mắt biến mất, đôi mắt của cô đau như dao đâm, hai đạo hồng quang huyết sắc tóe ra trong mắt, hóa thành hai đoạn kiếm, lóng lánh trước mặt cô....

 

“Kiếp sau giảm thọ, đổi lại lời cầu nguyện của cô, kiếp này các người còn có mười năm... hãy yêu nhau hết mình đi...”  Âm thanh của công chúa bay xa, cuối cùng cùng mảnh vụn đồng thời biến mất vô hình! Mười năm... là đủ rồi… Cảnh vật, tối lại sáng, sáng lại tối. Sau đó, không biết qua bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng tim đập.

 

Thình thịch! Thình thịch!

 

“Đạn trong thân thể hai người không hề nổ, hơn nữa còn có thể bình yên lấy ra, thật đúng là kì tích” Có người đang nói.

 

“Kinh người hơn là, mật đạo bị sụp mà không có đè đến bọn họ, ngay cả Thập Tứ cũng thấy quá thần kỳ.”

 

“Chứng tỏ mạng của hai người bọn họ còn chưa tận, đúng không?”

 

“Đúng vậy, cảm tạ ông trời, bọn họ còn sống.”

 

Còn sống sao! Cô cùng Khuynh Quốc đều còn sống...

 

Thật tốt quá...  thật tốt quá...

 

“Tri Lai...”  Một tiếng gọi vô cùng thân thương vang lên cạnh cô.

 

Khuynh Quốc tỉnh lại, hắn đang gọi Văn Tri Lai

 

Ngực cô rung động mạnh mẽ, quay đầu, từ từ mở mắt ra, trước mặt một mảnh sáng lạn, mà trong khung cảnh đẹp mắt đó, tuyệt mỹ dung nhan mà cô yêu chân thành, trọn đời khó quên đó, đang mỉm cười đối diện với cô.

 

** Toàn văn hoàn. **


 

 

*** Cuối cùng bạn cũng đã hoàn bộ này rồi ~~  Đây là bộ truyện không có yếu tố hài hước đầu tiên mà bạn làm (trái với chủ trương truyện bựa của bạn), trong quá trình edit cũng có một số vướng mắc, tuy chưa lột tả hết được cái hay của truyện cũng như giọng văn đặc sắc của tác giả Bồng Vũ, nhưng cũng hy vọng truyền tải được 80%.

 

 Văn Tri Lai và Đông Phương Khuynh Quốc cuối cùng cũng được còn sống mà yêu nhau, tuy với chúng ta thì đó chỉ là mười năm ngắn ngủi, nhưng với họ thì đó là cả quãng đời hạnh phúc. Bạn nghĩ là đây đã là một cái kết mỹ mãn rồi, yêu nhau và được ở bên nhau, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi. Hy vọng là sau khi đọc truyện, mọi người cũng sẽ cảm nhận được những gì như bạn cảm nhận, không chỉ có tình yêu sinh tử giữa Đông Phương Khuynh Quốc và Văn Tri Lai, mà còn có tình yêu đơn phương đầy chấp niệm của Du Nhận cùng đọng lại ấn tượng rất sâu với bạn, tình yêu có thể khiến người ta không màng sống chết vì nhau, cũng có thể khiến người ta mù quáng theo đuổi, cuối cùng thì mỗi nhân vật đều có một cái kết xứng đáng cho mình.

 

Bộ này được tiến hành từ hồi tháng 8 năm ngoái, và do một số trục trặc, truyện cũng đã bị kéo dài đến tận bây giờ, với độ dài của một bộ mười chương mà nói thì tốc độ tiến hành bộ này đúng là rùa bò sên chạy:)) cám ơn mọi người đã thông cảm, theo dõi và ủng hộ truyện cho đến bây giờ, cũng đặc biệt cám ơn Trúc Tử Anh đã giúp mình hoàn thành bộ truyện này. Hẹn gặp lại các bạn trong những câu chuyện thú vị khác ~~.

Mai có ebook nha ^^ ***

14/8/2011 - 8/3/2012

Comments

  1. công nhận mi rùa bò thật hơn nửa năm đó
    cũng được câu cám ơn, * thẹn thùng ing*
    bạn mới edit còn nhiều thiếu sót may có lm beta không thì oải quá
    cũng may mà mọi thứ đã hoàn thành viên mãn
    chúc toàn thể các nàng 8/3 vui vẻ hi hi

    ReplyDelete
  2. cảm ơn bạn nhiều, truyện rất hay!
    chúc 8/3 vui vẻ :D

    ReplyDelete
  3. Đọc hệ liệt Đông phương mĩ nhân chỉ tiếc hận cho cặp này nhất TT_________TT

    ReplyDelete
  4. chuc mung da Hoan nha . * tung hoa hong * that nhjeu nhan ngay 8/3 . thank nang rat nhjeu

    ReplyDelete
  5. cam on ba, truyen rat hay
    cho minh hoi ban co dinh dich bo"dong menh tuyet khong"? Minh rat muon doc bo nay

    ReplyDelete
  6. Thanks cac pan da hoan thah xog truyen nay. Nhug mu pun we dj 2 a chi nay chj co 10 nam ben nhau thui ah hjx. 2 ng da chet dk sog lai oy mu chj co 10 nam ngan ngui thui

    ReplyDelete
  7. Tks LM tỉ, tks Anh tỉ ^^/~
    Cuối cùng cũng thấy chữ "Hoàn" mà em vừa vui vừa buồn a~. Em không đồng hành với chị LM từ những ngày đầu chị làm (><) Nhưng mà .....
    Hì hì, không biết nói nhảm gì nữa a~ =))))

    P.S: Cái cách ông Nhận chết *đứng hình, ko lời diễn tả* Tự dưng em thấy tò mờ với mấy bộ còn lại của hệ liệt này ghê =))))

    ReplyDelete
  8. Đồng mệnh tuyệt bên nhà Bò sữa và Bee đã đặt gạch và sẽ tiến hành trong thời gian sắp tới ~ Mình đã để link ở trong phần mục lục của truyện rồi đó ^^

    ReplyDelete
  9. Rốt cục cũng hoàn, phù, đọc xong chờ mỗi đồng mệnh tuyệt nữa thôi ==

    ReplyDelete
  10. Hjx da the end , nhung van thay tiec sao y' , tai sao lai la 10 nam , da giam tho kiep sau sao ko cho cap nay duoc tron ven nhi , hux hux van thuong Tri Lai qua , chi? vi` cong chua ma hy sinh moi thu :((((((((( . Con phan cua Hac Tinh , phan do cung co nhieu lien quan ma chua ai lam hay sao y , nang` edit di :Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx ( That sorry nha , hom nay cai Unikey lai van de :-s )

    ReplyDelete
  11. Si tâm hồn có nhà Tuyết Liên làm rồi mà bạn, mềnh có dẫn link ở phần mục lục đó ^^

    ReplyDelete
  12. ui ui đã đi tìm đã thấy , do sơ suất của ta thaks nàng nhà :Xxxxxx , chờ nốt bộ " Đồng mênh tuyệt " bên nhà Bee là thỏa lòng rùi ;))

    ReplyDelete
  13. Cảm ơn các bạn vì đã dành thời gian dịch bộ truyện này. Đọc bộ này, mình thấy cảm động với tình yêu của KQ và TL. Và bài hát đầu list nhạc bạn đang phát nghe rất hợp với truyện. Bạn có thể cho mình biết tên bài hát này đc ko?

    ReplyDelete
  14. ^^ bài đó tên là Song ngư nữ tử bạn ạ

    ReplyDelete
  15. (A_A) từ khi bắt đầu đọc ngôn tình thì đây là bộ truyện ngắn 10 chương đầu tiên mà em cảm thấy thích nhất, đáng nhớ nhất. Tình cảm của nhân vật đc đặt trong hoàn cảnh éo le, thử thách của vận mệnh và tâm lý nhân vật mâu thuẫn nhưng hợp lí. Thêm nữa là nam 9 đc tả đẹp y như yêu nghiệt, à k, là đại đại yêu nghiệt, yêu nghiệt của yêu nghiệt ò.,ó ... Em thích a~ vô cùng thích. nhất là lúc mà TL phác hoạ KQ trong tưởng tượng hay là lúc TL khóc nói chỉ mún KQ mãi là của riêng mình, chỉ thuộc về mình í. Theo em thường thì trong các truyện 10c tình cảm của nhân vật k quá đặc sắc và sâu đậm, đọc để thư giãn, rồi cũng dễ quên. Nhưng truyện này khác. Một phần chắc là truyện dính vào lời nguyền, bùa chú nên nó bí ẩn, kích thích và thu hút. Bực cái là vì dính tới lời nguyền nên kết thúc lun khó tròn, mà có chút...méo a :( HE nhưng mà tiếc vì 2ng chỉ có 10 à, kiếp sau còn phải giảm thọ mà k bít 2ng có dính lại vs nhau típ k. Mình là mình mún 2ng bên nhau đời đời kiếp kiếp cơ! K bít có ai nghĩ gjống mình k nhỉ... Em thì k thích hệ liệt, k bít sao nữa, vì thế chắc là ngưng ở đây thôi. Dù sao thì nhìu ng cũng nói bộ này là hay nhất r. Có lẽ 1 ng nào đó hứng lên sẽ đọc, ai bít đâu ^^. Oa, 1 cái com dài lằng ngoằn ngoèo... Cúi cùng, xin củm ơn cô chủ nhà xinh đợp đã làm 1 bộ đáng nhớ như này. Chào ss nhoé, gửi ss 1 nụ hun gió nồng thắm! :"> Em lượn đây~~~

    ReplyDelete
  16. cám ơn em đã ủng hộ truyện này nhiệt tình như vậy ha ^^

    ReplyDelete
  17. cam on ban da dich truyen. Truyen nay hay qua!

    ReplyDelete
  18. truyện quá hay mà bạn edit cũng hay nữa.cám ơn bạn đã làm bộ này.luôn ủng hộ bạn

    ReplyDelete
  19. truyện hay mà h ms đọc. Nếu chỉ sống cùng nhau 10 năm thì sau đó cả 2 người cùng chết đúng ko? Cứ thắc mắc điều này mãi.
    cảm ơn vì đã làm bộ truyện này hay đến thế!

    ReplyDelete
  20. Ừm, còn mười năm sống cho nhau ^^

    ReplyDelete

Post a Comment