[Chương 10.2] Sinh Tử Kiến

edit by Trúc Tử Anh

beta by LinhMaroon

Phát súng chí mạng kia, vang lên trong mật đạo, giống như khúc nhạc dạo của tử thần trước khi tới.

Trong một khắc khi viên đạn cắm vào lưng hắn, lực đạo cường đại xỏ xuyên qua lồng ngực hắn, đau đớn khiến hai tay hắn phát run, nhưng hắn vẫn không buông cô ra, cho dù có đau đớn hơn nữa, cũng không buông tay.

Cho dù “Thiên nữ tán hoa” sẽ khiến lồng ngực hắn nổ tung, ngũ tạng không còn, hắn cũng muốn cùng cô bên nhau chặt chẽ không rời.

Song, viên đạn vẫn không hề nổ tung, hai viên đạn giống như kỳ tích vậy không hề nổ tung!

Nhìn Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Tri Lai ôm nhau trong vũng máu, Du Nhận kĩnh hãi đến tột đỉnh.

Tại sao lại như vậy? Một trên một phần nghìn tỷ số xảy ra sai sót kia, tại sao có thể hết lần này đến lần khác phát sinh vào lúc này, lại hết lần này đến lần khác phát sinh trên người bọn họ.

“Chết tiệt, làm sao không giết chết được các ngươi? Ta không tin!” Gã không cam lòng, rống to, định sẽ nổ súng cho đến khi bọn họ nát ra mới thôi. Nhưng “Tạch” một tiếng, bên trong băng đạn đã không còn viên nào. Sự trùng hợp này làm trong lòng gã cảm thấy vừa kinh hoàng vừa lo giận, gã ném súng qua một bên, rút ra một hanh đoản đao giấu dưới giày, vẻ mặt xanh mét đi về phía bọn họ, lành lạnh nói “Đạn không nổ, các ngươi cũng không thể sống được, ta sẽ cho mỗi đứa một đao, chia rẽ các ngươi, cho các ngươi đến chết cũng không thể ở chung một chỗ.”

Chẳng qua là, gã vừa mới giơ cao tay lên muốn đâm Đông Phương Khuynh Quốc, một tiếng nổ lớn mãnh liệt đột nhiên vang lên!

“Ầm!”

Trong lòng hắn kinh hãi, sắt mặt vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn mật đạo đang chấn động lợi hại , càng thêm hoảng sợ, trong đầu linh quang chợt lóe, nhanh chóng cúi đầu cuồng nộ nhìn chằm chằm vào Đông Phương khuynh Quốc

Là hắn!

Trong chiếc rương da tiểu tử này mang đến, còn có một quả bom khác, một quả bom đã được hẹn giờ từ trước!

Hắn... ngay từ đầu đã muốn nổ tung kho vũ khí của gã....

Hắn.. căn bản đã ôm quyết tâm nhất định phải chết mà tới đây...

“Ngươi...”  Sợ hãi cùng tức giận xỏ xuyên qua toàn thân gã, lần đầu tiên gã gặp phải một đối thủ điên cuồng như vậy

“Chúng tôi chết... ông.... cũng không trốn thoát...”  Đông Phương Khuynh Quốc thoi thóp nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

“Không! Ta không muốn chết! Không lấy được Mỹ nhân từ ta không thể chết được” Du Nhận cả kinh mở miệng hét to, lồng lộn nhấc chân chạy như điên về phía cửa ra.

“Oành!” Lại là một cơn chấn động rung chuyển, quả bom của Đông phương khuynh Quốc làm cho thuốc nổ trong kho vũ khí cũng nổ theo, nhất thời thành phản ứng dây chuyền, uy lực mạnh mẽ rung chuyển cả địa đạo, vách tường bốn phía đã biến hình. Nơi này sắp sụp đổ, Đông Phương Khuynh Quốc biết, nhưng hắn chẳng cần quan tâm.

Hắn đang cười.

“Tri Lai.... em sợ sao?” Hắn hỏi Văn Tri Lai còn chút hơi thở yếu ớt trong lòng.

“Sợ......”  Văn Tri Lai suy yếu nói

“Có anh ở đây, em còn... sợ cái gì?”

“Sợ... anh chết...”  Cô nghẹn ngào.

“Cùng chết... không tốt sao?”

“Không tốt..... em muốn anh... còn sống.”  Cô biết, không gặp cô, hắn sẽ không chết.

Bời vì cô, hắn ngay cả lời nguyền còn sống đến năm ba mươi tuổi cũng không sống được.

“Thế giới không có em, anh cũng không muốn sống nữa” Hắn muốn ôm chặt lấy cô, những đã không còn đủ khí lực.

Cô nghe mà toàn thân kích động, hai hàng lệ màu đỏ trên mặt tuôn trào.

“Đừng khóc..... bất luận là người hay quỷ, anh cũng sẽ ở bên cạnh em...”

Cô cảm động nhắm mắt lại tựa sát người hắn vừa khóc vừa cười. Trời long đất lở, từng đoạn trong mật đạo sụp xuống, cuối cùng cũng sẽ chôn vùi bọn họ. Đông Phương Khuynh in lên trán cô một nụ hôn cuối cùng, vẻ mặt không chút sợ hãi tràn đầy thỏa mãn. Lại nói, nếu như không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng chết. Như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.

Hạnh phúc mà hắn muốn...

 

Comments

  1. còn 2 chương nữa là hết oài ="=

    ReplyDelete
  2. "...nếu như không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng chết. Như vậy, cũng là một loại hạnh phúc".
    Ta cực lực đồng ý a.
    Nhưng không khuyến khích đồng bào học tập đâu a.
    Thanks nàng.

    ReplyDelete
  3. Đọc đến đây thấy cảm động về tình yêu của hai người này quá. thanks nàng!

    ReplyDelete
  4. Hú hú, Stella đến đây *chạy zô*
    Ớ, vậy chẳng lẽ hai anh chị ấy chết thiệt hã???? Không chịu đâu. *tự kỉ rồi*

    Ý, em suýt quên, tks LM xinh đẹp, tks Anh tỉ đáng yêu *cười nham nhở*

    yay, còn ngày mai với ngày mốt là hết truyện rồi *cười* *tung hoa*

    P.S: Ông Nhận chết thật sao *mắt sáng rực rỡ* Cơ mà nếu ông Nhận chết thì làm sao hai anh chị, mà nhất là chị Lai của em sống nổi cơ chứ *thở dài*

    ReplyDelete
  5. đã bảo hông chết mà :)) hỏi nữa là tôi phun ra hết đấy ~~ còn gì nữa mà đọc :))

    ReplyDelete
  6. Hi, ban dinh phan cong minh beta bo nao?

    ReplyDelete
  7. Hớ hớ *cười lăn lộn*
    Thì em đang dụ chị mà *cười* Mà đùa chút thôi, thực ra đọc đến hết chương thấy hai anh chị mỗi vị được tặng cho viên đạn, lại còn "có thể" phát nổ như thế thì không lo sao được *Cười nham nhở*

    P.S: Chị phun ra hết kết trước cho em cũng được *cười* nhưng mà còn hai chương kia cứ up nốt, em vẫn lảm-nhảm cho LM thân yêu của em mà *cười*

    ReplyDelete
  8. giúp mình bộ Hoàng tử yêu nói giỡn nhé ~ còn bộ Phúc hắc thì mình phải hỏi bạn sún coi bạn ấy đã làm đến đâu rồi mình nói với bạn sau ha

    ReplyDelete
  9. chj con 2 chap nua thoy . hum nay cho Hoan lun dj nang . xem chap nay xong * buc xuc * wa . chang le Anh Quoc va Trj Laj se chet ha nang

    ReplyDelete
  10. "Thế giới không có em, anh cũng không muốn sống nữa"
    cam dong qua.thanks nang

    ReplyDelete

Post a Comment