[Chương 8.3] Sinh Tử Kiến

edit by Trúc Tử Anh 

beta by LinhMaroon

 

 

" Ta không cần biết. Nếu như không thể có được Thiên Công, ta sẽ đoạt lấy được Sứ Mỹ nhân, chỉ cần có sứ mỹ nhân, Thiên công sẽ trở lại bên cạnh ta!"

 

" Sứ mỹ nhân đã sớm vỡ nát rồi" cô hừ nhẹ

 

" Vỡ nát?" Gã ngạc nhiên,

 

"Nó, đã sớm thành một đống mảnh vụn, cho dù ngươi lấy được nó, Thiên Công cũng sẽ không xuất hiện nữa, từ bỏ đi!"

 

Gã ác liệt nhìn chằm chằm cô, hồi lâu sau, đột nhiên cười to

 

" Ha ha... Tịnh Y ơi Tịnh Y, cô hao hết tâm tư muốn ta buông tha cho sứ mỹ nhân, chính là muốn bảo vệ Đông Phương gia cùng Đông Phương Khuynh Quốc đúng không?"

 

Cô không lên tiếng.

 

" Đông Phương gia bị sứ mỹ nhân nguyền rủa, làm sao có thể để cho nó bị bể nát?"

 

" Tin hay không là tùy ngươi"

 

" Hừ, chờ Đông Phương Khuynh Quốc đem sứ mỹ nhân tới sẽ biết."
" Ngươi sẽ không có cơ hội gặp anh ấy."

 

" Cơ hội? Ta cũng không cần cơ hội, vận mệnh sẽ đem hắn tới trước mặt của ta." Du Nhận vừa nói đi tới trước mặt cô nắm lấy cằm của cô, cười lạnh " Đây là cô nợ ta"

 

Cô bất an nhíu mày lại.

 

" Đừng quên ta cùng cô đã bị trói buộc, ngàn năm trước ta cũng đã nói, trừ phi ta có được Mỹ nhân từ nếu không cô cùng với 『 người cô yêu sâu đậm 』cũng sẽ bi chết thảm trong tay ta." Gã đến gần bên tai cô, tà ác nói.

 

Cô vô cùng chán ghét vội tránh ra, phản kích lại " Đừng quá đắc ý, oán hận của ngươi sẽ trở thành nguyền rủa, bởi vì pháp lực cùng âm khí luân phiên tác dụng với nhau, chính bản thân ngươi cũng không thể chết già."

 

" Không thể chết già...Đúng vậy, ngàn năm trước sau khi giết cô, quốc sư gửi cáo trạng đến Hoàng Thượng, Hoàng thượng nể tình nữ nhi, tha cho ta một mạng, tước bỏ chức vụ của ta, nhưng ta vẫn không thể sống sót, bởi vì, ngày kế ta đang trên đường về nhà bị một đám người dùng đao chém loạn đến chết, thi thể bị quăng tới nơi hoang vu" Mặt gã vặn vẹo khó coi.

 

" Ác niệm hấp dẫn ác niệm, đây chính là sự trừng phạt của ông trời."

 

" Trừng phạt cái quỷ ! Đó căn bản chính là người quốc sư phái tới giết ta, lão ta muốn vì đồ đệ yêu quý của mình mà báo thù!" Gã vừa nói đột  nhiên lại tát cô một chưởng.

 

Ngô! Cô bị đánh đến mắt nổ đom đóm, ngồi phịch trên  mặt đất

 

" Nhưng quốc sư lúc đó giết ta thật là tốt, ta đang sống không bằng chết, chết vừa đúng lúc có thể đuổi theo hồn phách Thiên Công, chết mới có thể mong đợi kiếp sau nhìn thấy hắn." Ngữ khí của gã có một khát vọng thắm thiết. Kẻ đáng thương, khốn khổ vì tình,đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi một chữ tình này, cuối cùng, tự hành hạ bản thân mình thành ác quỷ, đả thương người, cũng làm hại mình.

 

Cô trong lòng thở dài một tiếng

 

" Nhưng là hắn lại vì cô làm phép kiếp này biến thành nữ nhân... Cô nói xem, cô nên làm thế nào bồi thường lại cho ta đây?" Du Nhận nhìn về phía cô, trên mặt đều hận thù.

 

Cô không có khí lực trả lời. gã lại níu lấy tóc của cô, đem cô kéo lên, cười quỷ dị " Ta xem sẽ dùng tình yêu đích thực của cô đền bù lại"

 

" Không..." Cô biết rõ ý đồ của gã. sắc mặt phi thường xấu

 

" Không sai, ta muốn hắn, cái tên Đông Phương Khuynh Quốc yêu mỹ đến say hồn người ấy. Cô đem nam nhân cô yêu sâu đậm bồi thường cho ta đi!"

 

" Ngươi không chiếm được anh ấy, cũng không thể gặp lại anh ấy" Cô lạnh lùng thốt.

 

" Hừ còn tưởng rằng mọi chuyện không thoát khỏi Thiên nhãn của cô, bất quá lần này cô đã nhìn nhầm rồi. Văn Tri lai, ta cùng cô đánh cuộc, ta rất nhanh sẽ gặp lại hắn, cô cũng vậy" Dứt lời trong tay gã đột nhiên xuất hiện một ống tiêm hướng cánh tay cô đâm xuống.

 

"A!" Cô đau đớn đến rên nhẹ

 

" Đây là loại độc dược mãn tính, trong 8 giờ nó sẽ theo huyết dịch của cô, từ từ chảy vào trong cơ thể, ăn mòn nột tạng của của cô, bốn giờ cuối cùng, cô sẽ đau đớn kéo dài, càng lúc càng đau, cuối cùng đau đến thất khổng* chảy máu mà chết" Gã ở bên tai cô, âm hiểm cười.

*thất khổng bao gồm hai hốc mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng

 

"Ngươi..." Cô hoảng sợ hít một hơi.

 

" Sinh mênh cô chỉ còn lại tám giờ, nếu như Đông Phương Khuynh Quốc nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô, sẽ liều chết chạy tới đây chứ! Ha ha ha.." Gã cười to đứng dậy, quay đầu kêu " Mã Hải, tìm được số điện thoại của Đông Phương Khuynh Quốc rồi chứ?"

 

"Dạ"

 

" Giúp cô ta chụp tấm ảnh, gửi theo tin nhắn cho hắn, nói cho hắn biết, tám giờ nữa nếu không mang theo Sứ mỹ nhân một mình tới gặp ta thì chuẩn bị thay Văn Tri Lai nhặt xác đi!"

 

" Dạ" Mã Hải lấy di động hướng về phía khuôn mặt bị đánh tới thâm tím của Văn Tri Lai chụp một tấm hình, gửi theo tin nhắn.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh lại, toàn thân khẽ run lạnh như băng, trong đầu thoáng qua sự kinh diễm cùng hủy diệt khi lần đầu tiên "thấy" Đông Phương Khuynh Quốc, lời tiên đoán đáng sợ kia, chẳng lẽ thật sự không thể tránh khỏi?

 

Không, không được, không được tới! Khuynh Quốc, xin anh, đừng tới chịu chết, ngàn vạn đừng có tới!

 

Đông Phương Khuynh Quốc ngồi trên giường, không hề chớp mắt nhìn khoảng trống bên phải, cũng không nhúc nhích. Cô đi rồi, Hắn biết. Sự triền miên cùng vuốt ve an ủi đêm qua, là lời từ biệt của cùng của cô, phảng phất muốn thiêu đốt tình yêu cả đời này của cô trong vòng một đêm ấy.

 

Hầu như không còn, hơn nữa, chỉ vì hắn mà thiêu đốt một lần.

 

Cô cho hắn tất cả, nhưng cuối cùng, ngay cả một chút hơi ấm cũng không lưu lại

 

Gối đầu trên đó một mảnh lạnh như băng cũng giống như trái tim hắn,

 

Khuôn mặt tuấn mĩ trầm xuống, ánh mắt hắn chậm rãi đi chuyển về phía ga trải giường, trên đó còn sót lại một vệt đỏ, trái tim, hung hăng co rút đau đớn.

 

Nhớ tới thân thể tinh khiết, trinh bạch của cô, nhớ tới cô ở trong lòng hắn rên rỉ, vệt đỏ này, càng thêm châm chọc

 

"Đây tính là cái gì? Em muốn một mình trốn đi đâu được chứ? Đã nói với em, muốn chết thì cùng chết, tại sao em còn bỏ lại tôi?"

 

Nắm chặt ga trải giường, hắn lẩm bẩm tự nói, thần sắc lạnh như băng,, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng tức giận.

 

Cửa phòng gõ nhẹ, Đông Phương Phong Hoa đi vào, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, thở dài nói: " Văn Tri Lai có chuyện trở về Tô Châu, anh đã để Tam Thập đi cùng bảo vệ cô ấy, cậu đừng lo lắng"

 

" Tại sao lại để cô ấy đi" Hắn nén giận hỏi.

 

" Cô ấy tới làm khách cũng đã giúp chúng ta nhiều rồi, cô ấy nói phải đi anh có thể ngăn được cô ấy sao?" Đông Phương Phong Hoa bất đắc dĩ

 

Không thể, cho dù anh ấy có ngăn cản, cô cũng sẽ đi.

 

Vì hắn, cô nhất định sẽ đi.

 

"Đáng ghét!" Hắn tức giận vung một quyền nặng nề đấm lên giường.

 

Nói một đống cái gì sống rồi chết, đến tột cùng là ai muốn tính mạng của hắn? Cô che dấu một đống tâm sự, chính là không nói rõ ràng kẻ địch là ai....

 

"Cô ấy yêu cầu chúng ta đừng đi tìm mình, nhất là cậu, cho nên tốt nhất là cậu nên đợi ở trong nhà đi, không được đi đâu cả." Đông Phương Phong Hoa nói.

 

" Anh cho rằng có thể can được em?" Hắn ngẩng đầu trừng Phong Hoa.

 

" Văn Tri Lai đã dặn đi dặn lại, nhất định có sự bố trí của cô ấy, cậu đừng có cô phụ tâm ý của cô ấy" Đông Phương Phong Hoa nghiêm mặt nói

 

" Bố trí? Anh biết cô ấy bố trí cái gì sao? Cô ấy đi lần này có thể sẽ chết đấy" Hắn giận dữ nói.

 

" Chết? Tại sao?" Đông Phương Phong Hoa cả kinh.

 

" Em không biết, cô ấy cái gì cũng không nói..." Hắn phiền loạn vò mái tóc dài. Cửa lúc này lại biị mở ra, Đông Phương Tuyệt Thế tới nói "Anh cả, mẹ gọi điện thoại tới nói đã cùng anh hai trở lại Đài Loan bây giờ đã tớisân bay rồi."

 

" Bây giờ" Đông Phương Phong Hoa ngạc nhiên.

 

" Đúng thế."

 

" Thiệt là ,làm sao không thông báo sớm một chút? Theo tình báo biết được Du Nhận tựa hồ đã tới Đài Loan nhưng hành tung của gã khó dò, bây giờ cần tăng cường phòng hộ..." Đông Phương Phong Hoa chợt đi ra ngoài, đi tới cửa dừng lại xoay người nói với Đông Phương Khuynh Quốc  "Tốt nhất là cậu hãy đợi ở nhà, không cho phép ra cửa, hết thảy chờ anh đón được mẹ cùng mọi người trở lại hãy tính"

 

Đông Phương Tuyệt Thế liếc nhìn Đông Phương Khuynh Quốc một cái, cái gì cũng chưa nói.

 

" Tuyệt Thế, đi bảo Cừu quản gia chuẩn bị xe, thuận tiện phái mấy người trong Đông Phương lang đi với anh." Đông Phương Phong Hoa vừa nói vừa vội vã xuống lầu

 

Đông Phương Tuyệt Thế cũng đi theo đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Đông Phương Khuynh Quốc một người.

Comments

  1. đau lòng quá chẳng nhẽ bộ này sẽ có kết thúc đau khổ nhất sao :(((((((((((((

    ReplyDelete
  2. Hú hú, mấy hôm rày không com được cho LM tỉ dù vẫn đọc chap mới đều =.="
    Hôm nay Stella com bù nhá (chậc, nghe sao giống mình đi sì pam quá à *cười tự sướng*)

    P.S: Ghét, ghét, ghét Du Nhận lắm á *đập bàn*

    ReplyDelete
  3. tôi lại tưởng cô quên mất đường đến nhà tôi rồi chứ :))

    ReplyDelete
  4. *khóc lóc* Em nào dám quên hả ss *lăn lộn*
    Không phải tại em mà *lăn lộn*

    ReplyDelete
  5. thanks các nàng ơi ... đọc gần tới cuối sao muh hồi hợp quá àh ....

    ReplyDelete

Post a Comment