[Chương 8.2] Sinh Tử Kiến

 edit by Trúc Tử Anh

beta by LinhMaroon

 

Quả nhiên trí nhớ của Du Nhận cũng đã khôi phục

 

Cô không nên đánh thức gã, không, hoặc là kể từ khi cô bị gã nguyền rủa chính là đã sắm vai một nhân vật như vậy,chỉ cần gã cùng cô gặp nhau, gã sẽ nhớ lại hết thảy.

 

" Sao lại chỉ có một mình cô? Đông Phương Khuynh Quốc đâu? Hắn làm sao chịu để cho cô một mình ra khỏi cửa?" Gã cố ý nhìn bốn phía một lượt.

 

Cô không trả lời, sự hứng thú từ trong miệng gã khi gã nhắc tới Đông Phương Khuynh Quốc làm cô kinh hãi.

 

"Sao vậy, sợ ta đả thương tình nhân của cô, nên mới cố ý rời đi một mình sao?" Gã liếc mắt đã đoán ra tâm tư của cô.

 

Cô vẫn trầm mặc như cũ.

 

" Vô dụng, ta đã sớm để mắt tới hắn, ta sẽ không bỏ qua cho cô, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn" Gã ngoan độc nói.

 

" Ngươi nghĩ có thể đối phó được với Đông Phương Lang sao?" cô hừ nhẹ

 

" Ta muốn đối phó không phải là Đông Phương Lang, mà là cô cùng với người cô yêu" Gã âm trầm nói.

 

Cô cau mày không nói.

 

" Hừ, thật đúng là nhờ có cú ngã ở lăng tẩm kia, ta mới nhớ lại tất cả." Du Nhận hừ lạnh nói.

 

" Ta lại nghĩ, là oán khí của công chúa muốn ngươi nghĩ ra tất cả." Cô nhàn nhạt châm chọc.

 

" Đừng nhắc tới công chúa với ta" Gã biến sắc mặt, giận dữ hét lên.

 

" Chột dạ sao? Hay là cảm giác tội lỗi?"

 

" Câm miệng! Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ nàng ta đã đoạt đi Thiên Công, lại càng không tha thứ việc nàng ta nhờ cô liên thủ chặt đứt duyên phận giữa ta cùng Thiên công vĩnh viễn."

 

" Ngươi và Thiên Công, căn bản là vô duyên" Cô thở dài nói

 

" Cái gì?"

 

" Ngàn năm trước như thế nào bây giờ cũng như thế" Cô lẩm bẩm nói, trong lòng chấn động đôi mắt vô thần nhìn phương xa.

 

Bốn bóng người dang đi ra từ sân bay, người đàn ông bởi vì bị thương nặng phải ngồi ở xe lăn, đẩy xe là một cô gái tóc ngắn tuy không trang điểm nhưng lại xinh đẹp kiều lệ, khóe mắt nàng tràn đấy nhu tình thỉnh thoảng cùng chàng trai nhìn nhau nói chuyện

 

Đi ở phía sau là cô gái trẻ tuổi đang khoác tay một quý phu nhân, trên mặt nở một nụ cười sáng sủa, cùng một loại hưng phấn không thể đợi được khi gặp lại người yêu.

 

Đây là thiên ý sao? Thiên Nhãn lần cuối để cho cô nhìn thấy một màn hạnh phúc của công chúa và Thiên Công, đây chẳng lẽ là biểu thị, rằng năm đó cô làm phép không hề sai?

 

" Cô đang nhìn cái gì" Du Nhận cảnh giác quay đầu lại chỉ thấy một đám người đi lại

 

" Tôi còn có thể thấy cái gì? Tôi cái gì cũng không nhìn thấy" Cô tự giễu, Du Nhận lại quay đầu liếc mắt nhìn, ánh mắt quét qua đám người vẫn không có phát hiện điều gì.

 

Nhìn mà không thấy, thấy mà không biết, đây, chính là vô duyên.

 

Dù Triệu Mộ Hiền cùng Hắc Tĩnh và mọi người đã sớm nói từ Hương Cảng trở lại cho dù Du Nhân theo dõi cô  cũng tới sân bay, nhưng có cô cản trở, bọn họ nhất định sẽ không thể gặp nhau.

 

Cô cúi đầu than nhẹ

 

" Ít giả bộ cho ta,Thiên Nhãn cái gì cùng biết, nói cho ta biết, sau khi Thiên Công chuyển thế, người đang ở đâu?"

 

Du Nhận tức giận siết chặt tay cô.

 

" Ta không biết" Cô nhắm mắt lại

 

" Ta có biện pháp ép cô phải nói" Gã âm trầm cười một tiếng ra lệnh cho thủ hạ  " Đưa cô ta đi"

 

Bốn tên thủ hạ nghe vậy tiến lên, áp chế cô ra khỏi sân bay đưa lên một chiếc xe lữ hành.

 

Không lâu sau, cô được đưa tới một chỗ kín đáo, giống như là mê cung, đi xuống bậc thang, lại vòng vo qua mấy khúc cua quẹo, lại đi lại đi, vốn là không khí ướt át khó chịu, sau khi bước qua một cánh cửa, nhất thời trở nên trong trẻo lạnh lùng như băng, làm cô trong nháy mắt sợ hãi.

 

Nơi này... có mùi sắt thép thuốc nổ tanh tưởi, cùng với một không khí tàn bạo chẳng mấy tốt đẹp.

 

" Hoan nghênh cô đã tới kho vũ khí bí mật của ta, nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, tường đồng vách sắt, cho dù cô có chết ở chỗ này, cũng sẽ không có ai biết" Du Nhận cười thấp nói. Kho vũ khí, tia lửa, một mảnh máu đỏ, cái chết... Nơi này, chính là nơi Thiên nhãn đoán trước sao? Cô khẽ run, bụng mơ hồ thắt lại đau đớn.

 

" Nhưng mà, nếu như cô nói ra Thiên Công đang ở nơi nào, ta sẽ không giết cô"

 

" Ngươi có thể khẳng định Thiên Công đã dầu thai chuyển thế sao?" Cô không muốn bị gã nhìn ra mình đang sợ hãi, lạnh giọng hỏi

 

" Cô cho là ta không biết sao? Sứ mỹ nhân bị trộm khỏi lăng mộ công chúa, Thiên Công sẽ chuyến thế, người ấy nhất định sẽ đi tới thế giới này"

 

" Coi như hắn đã chuyển sinh, cũng đã không còn là Thiên Công trong suy nghĩ của ngươi nữa" Cô nhàn nhạt nói.

 

" Cô có ý gì?" Gã nhướn đôi mày rậm lên.

 

" Ta sẽ nói cho ngươi biết! Năm đó ta đã động tay chân trên mỹ nhân đồ, Thiên Công kiếp này, đã trở thành một nữ nhân"

 

" Cái gì" Gã ngẩn ra, sau đó sắc mặt đại biến.

 

" Nữ nhân? Thiên Công... thành nữ nhân?"

 

" Công chúa muốn hắn biến thành nữ nhân, chính là để chặt đứt tư niệm của ngươi." Nàng đã biết rõ Tướng quân yêu chính là nam nhân Thiên công, mê luyến chính là cái loại nữ sắc nam tượng đó, một khi Thiên công biến thành  nữ, sẽ không còn là Thiên công mà gã muốn nữa.

 

" Cô..... Cô....." Du Nhân xông lên trước chế trụ cổ tay của cô, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm cô. " Cô thật sự đem hắn biến thành nữ nhân"

 

" Chẳng những thế, cô ấy đã gặp được tình yêu của mình cũng đang mang thai, sắp trở thành mẹ, tình yêu của cô ấy cũng đã tu thành chánh quả." Cô không sợ, tiếp tục nói.

 

" Không!!!!! Không!!!! Không thể! Thiên Công của ta ....tại sao có thể.... Không.!" Gã nặng nề hất cô ra, ôm đầu thống khổ điên cuồng gào thét.

 

Xuyên qua sinh tử, gã chỉ muốn kiếp này gặp hắn một lần! Gặp lại dáng vẻ lúc ban đầu ấy một lần...

 

Cô ngã ngồi trên mặt đất lạnh như băng, vẫn tiếp tục kích thích gã " Ta đã sớm nói, ngươi vĩnh viễn không thể có được hắn, chỉ có thể không ngừng truy đuổi một cái bóng không tồn tại, không ngừng thất vọng, sau đó thống khổ mà chết."

 

Gã cả người cúng đờ, chợt ngẩng đầu, ác ngoan nhìn cô chằm chằm.

 

" Người ngươi thích, cho tới bây giờ chưa từng đặt ngươi ở trong lòng, trong ký ức Thiên công, trong trí nhớ của hắn căn bản là không có ngươi, ngươi hà tất cứ cố chấp mê muội không tỉnh lại?"

 

" Câm miệng" Gã giận dữ rống lên.

 

" Ta thật sự đồng tình với ngươi..."

 

" Ta bảo cô câm miêngj!" Gã tức giận đưa tay kéo lấy tóc của cô, kéo cô lại gần hung hăng đánh cô một cái tát. Lỗ tai cô ông ông, cảm thấy đau đến thiếu chút nữa bất tỉnh.

 

" Một màn vừa rồi rất quen thuộc phải không? Ngàn năm trước cô chết ở trong tay ta, đời này cô cũng không trốn thoát được đâu, đừng có cố ý chọc giận ta, lần này ta sẽ không để cho cô chết thoải mái đâu?" Gã thỏa mãn lửa giận biến thành nụ cười ác ngoan.

 

" Giết ta, ngươi sẽ lại rơi vào vòng tròn nguyền rủa của chính ngươi, một lần nữa lại giẫm lên bết xe đổ..."Khóe miệng vương máu, cô suy yếu nói.

 

Người hạ nguyền rủa, vĩnh viễn không trốn thoát khỏi sự phản phệ của vận mệnh, cô cũng vậy, Hắc Tĩnh cũng vậy, Du Nhận cũng sẽ như vậy.

Comments

  1. tem :)
    :( tr này sao càng đọc càng thấy xu hướng SE ah ..... T__T

    ReplyDelete
  2. Muahhhhhh *cười nham nhở, uốn éo*
    Chap mới, chap mới *tung bông*
    Cảm ơn Anh tỉ, cảm ơn LM tỉ. Yêu hai tỉ lắm ý *nhào vào ôm ấp*

    Chap này báo hiệu chị Lai chuẩn bị bị tra tấn nữa *tự kỉ~ing* Chị Lai của em, mù mà .... *thở dài*
    Btw, lần này xem chừng anh Khuynh Quốc sẽ tiếp tục làm anh hùng cứu mĩ nhân đúng không ạ? *mắt sáng rực* À, mà Thiên Công chuyển thế là nữ, nhưng Du Nhận lại có hứng thú với anh Khuynh Quốc trong kiếp này mà nhỉ. Ổng muốn tìm Thiên Công nhưng ổng thích anh ấy mà *chậc* Stella tò mò quá à ....

    ReplyDelete
  3. mình nghĩ nó là OE, vì còn một truyện nữa trong hệ này thì mới giải quyết sạch sành sanh vấn đề đc

    ReplyDelete
  4. ừ ừ nàng chờ chương 9 ý
    mới thấy gã Du biến thái
    hờ hờ, tuy k làm c9 nhưng hết c8 ở đoạn hay nên có đọc qua
    nếu chỉ xét hết truyện này thì cũng tạm coi HE

    ReplyDelete
  5. wow càng đọc càng thấy mưa gió sắp đến ... thanks các nàng ơi ...

    ReplyDelete
  6. bộ truyện này hay thiệt, gồm 4quyen, Loi nguyen my nhan, tam hon su me, sinh tu kien, dong menh tuyet. Quyen nay la quyen t3 minh doc......thanks nang nhiu lam...muoaaaaaaaa <3

    ReplyDelete

Post a Comment