[Chương 8.1] Hoàng tử yêu nói giỡn

edit by LinhMaroon

Khổng Ất Nhân ủ rủ ôm con diều hình con bướm ngũ sắc trở về Xuân Khánh cung.

 

Thiên Thiên lại không để ý tới hắn.

 

Chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?

 

Rõ ràng đã nói muốn dỗ dành nàng vui vẻ, làm cho nàng mặt mày hớn hở, nhưng sao hắn lại khiến nàng nổi trận lôi đình tức giận ngất trời?

 

"Chẳng lẽ ta thật sự có vấn đề sao?" Hắn lẩm bẩm tự hỏi.

 

"Đúng vậy." Hai tên thái giám mang theo Hải công công vẫn đang sùi bọt mép đi theo sau hắn tiến vào, Hải công công nằm trên cáng mặc dù khí hư thể nhược vẫn không nhịn được lên tiếng.

 

"Ha? Ông làm sao vậy?" Mặt hắn tràn đầy quan tâm.

 

"Bị người tức chết." Tay Hải công công run run, nói với bọn thái giản: "Để cho, để cho ta xuống, trước mũi giày chủ tử làm gì có chỗ cho nô tài nằm chứ."

 

Bọn thái giám bận rộn đỡ ông ta đứng dậy, Khổng Ất Nhân không khỏi đỡ ông ta một chút.

 

"Là ai khiến ông tức thành như vậy? Nói, ta giúp ông báo thù."

 

Hiện giờ tâm tình hắn rất phức tạp khó chịu, lại nôn nóng rất muốn tìm một ai đó để phát tiết.

 

"Chủ tử, hạt dẻ ngọt ngào luôn ẩn trong lớp vỏ xù xì, phía sau mây đen chính là mặt trời sáng lạn, hoang mang trong đời nhất thời khó tránh khỏi, nhưng cuối cùng phải rửa mắt mà ngẩng đầu nhìn lên trời xanh!"

 

Khổng Ất Nhân im lặng một lúc lâu, ngay sau đó phân phó nói: "Tiểu phương tử, tiểu viên tử, ta thấy các ngươi hay là cứ đem thẳng Hải công công đến chỗ Gia cát ngự y đi, đầu óc ông ta bị người ta chọc tức đến hỏng rồi."

 

"Dạ!" Hai gã thái giám vội vàng tuân lệnh, ba chân bốn cẳng đạt Hải công công lên cáng.

 

"Không phải đâu! Chủ tử..." Hải công công được mang đi dọc đường còn kêu thảm thiết.

 

"Aiz." Hắn thở dài một tiếng, tiếp tục tâm tình không tốt kiêm nghi ngờ tại sao Thiên Thiên còn chưa muốn để ý đến hắn.

 

*********

 

"Tiểu Thiên Thiên!"

 

Một tiếng kêu thâm tình vang lên khiến cho Thiên Thiên đang muốn ra ngoài cung mua chút đồ kỷ niệm mang về nước cứng người lại.

 

Trái tim nàng nóng lên, ngay sau đó khó thở quay đầu lại, "Lại muốn làm gì?"

 

"Thật xin lỗi."

 

Hắn suy nghĩ suốt đêm, nghĩ đến mức mắt hồng như mắt thỏ vậy, thê thảm tiều tụy lại cực kỳ đáng thương, sáng sớm đã chạy đến tẩm cung của nàng canh giữ ở cửa.

 

Hắn cái gì cũng không hiểu, cũng không cần quản gì hết nữa.

 

Phân tích không ra tại sao nàng có thể tác động đến trái tim hắn sâu sắc như vậy, vì sao mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của nàng đều có thể làm tâm trạng của hắn đảo điên, chi phối ái ố hỉ nộ của hắn.

 

Hắn nghĩ đến nát óc, cũng không thể hiểu nổi đây đến cùng là xảy ra chuyện gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

 

Vô luận như thế nào, hắn thích nhìn nàng cười, cũng muốn cùng nàng nói chuyện, trời nam biển bắc mè vừng kê thóc tùy tiện tán gẫu, cũng thắng được cái lạnh lẽo cô tịch lúc đêm về.

 

Cho dù có cãi vã hay tranh chấp... hoặc là bị nàng đánh... cũng có một cỗ chua ngọt trong lòng, còn hơn là bị nàng hờ hững chẳng quan tâm.

 

"Ta biết ngươi đang giận ta, mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại giận ta, nhưng ta nghĩ nhất định là bởi vì ta nên mới khiến ngươi giận ta." Hắn nhịu giọng đọc một hơi, mắt chớp chớp nhìn nàng, "Nhưng mà ngươi đừng tức giận được không? Mấy ngày nay ta giống như sống trong thiên lao bi thảm, nhức đầu ngực đau bụng cũng đau, ta không muốn ngươi lại tức giận, ta muốn ngươi quan tâm đến ta, giống như trước kia cười với ta, có được không?"

 

Thiên Thiên trong lòng đã chuẩn bị mấy trăm loại cương quyết, tức giận, quyết đoán thoái thác, lại bị lời khẩn cầu khàn khàn cùng với vẻ mặt đầy hy vọng của hắn hòa tan đến thất linh bát lạc quân lính tan rã.

 

Chóp mũi bỗng nóng lên, ngực ấm thành một hồ nước mùa xuân nhộn nhạo, tất cả tức giận cùng ủy khuất giãy giụa đau đớn mấy ngày nay, phảng phất đều biến mất trong ánh mắt đầy hy vọng của hắn.

 

"Đứa ngốc." Nàng cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm lại được thanh âm, "Ta cũng muốn giống trước kia, ngày ngày chạy tới cười với ngươi nha, nếu như... nếu như không phải là..."

 

Nếu như không phải là hại cho trái tim một ngàn lần, nhân gian không có nơi an bài, sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sợ...

 

"Ta biết đều là do ta thích chọc giận ngươi..." Vừa thấy được lệ quang mơ hồ nơi đáy mắt nàng, Khổng Ất Nhân cũng không có cách nào ức chế được sự đau lòng đang thiêu đốt nóng rực trong ngực kia, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, "Thật xin lỗi, sau này ta sẽ không lỗ mãng xấu tính như vậy nữa, ta thừa nhận đều là lỗi của ta, ngươi có thể đánh ta đập ta chỉnh ta, nhưng mà đừng không để ý đến ta... ngươi, ngươi đừng khóc nữa..."

 

Bị ôm vào lồng ngực cường tráng ấm áp, Thiên Thiên hấp thu hơi thở nam tử nồng đậm mê người của hắn, một cỗ ấm áp hòa lẫn với áy náy rung động bao chặt lấy nàng, lời của hắn khiến cho ruột gan nàng càng thêm nhộn nhạo, kích động đến bất lực.

 

Đầu vai nàng run lên, tiếng khóc bật ra khó có thể nén lại.

 

Hắn đau lòng tới cực điểm, yêu thương nâng lên gương mặt đầy nước mắt của nàng, vong tình cúi đầu xuống hôn nàng, cũng thành công chặn lại nước mắt mãnh liệt trên mặt nàng.

 

Bên tai Thiên Thiên oành một tiếng, trong phút chốc giống như muôn hoa kiều diễm tưng bừng nở rộ, gió xuân ấm áp đến say lòng người từ trên môi của nàng lướt qua, khi môi lưỡi mềm mại tinh xảo của hắn trêu trọc quay cuồng, dệt nên một mảnh choáng váng si túy cực kỳ câu hồn đoạt phách....

 

Một cơn gió trong lành chầm chậm lướt qua, một bờ tường hồng đầy hoa tường vi đón gió khẽ run lên chập chờn, mùi thơm say ngọt liên tục quấn quanh hai người bọn họ.

 

Sau một nụ hôn triền miên thật dài, Thiên Thiên như tỉnh lại từ trong mộng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả lựu, trái tim cuồng loạn kỳ dị lại bình yên như cũ, không hề bởi vì ngạc nhiên nghi ngờ mà rung động nữa.

 

Khổng Ất Nhân si ngốc khẽ vuốt đường nét bên má nàng, khàn khàn ôn nhu nói: "Đừng giận ta nữa, được không?"

 

"Được." Nàng an tâm khẽ tựa vào bên bờ vai rộng của hắn, cảm giác được sức mạnh cùng sự ấm áp từ trên người hắn.

 

Một loại cảm giác tin tưởng, hạnh phúc.

 

Lồng ngực này, bờ vai này, giống như có thể vì nàng mà chống đỡ hết tất cả...

 

"Chúng ta… sau này phải làm sao đây?" Hắn thấp giọng than nhẹ, trong tiếng thở dài có một tia mê mang.

 

Hắn vẫn cho rằng mình thích nam nhân, tương lai coi như không thể bị sắp đặt, cũng phải trăm phương ngàn kế để tìm được một nam tử hiểu mình, nhưng không nghĩ hết thảy tới quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp ứng phó.

 

Cho đến nháy mắt khi môi của hắn dừng trên môi nàng, hắn mới sợ hãi tỉnh ngộ thì ra hắn căn bản không thể hôn ai khác được nữa, nhất là nam nhân.

 

Bởi vì hơi thở của nàng, mùi hương của nàng, sự ngọt ngào của nàng, đúng là thứ hắn đã tìm kiếm bấy lâu, hôm nay cuối cùng đã tìm thấy.

 

Nhưng lúc hắn còn chưa kịp kinh hỉ hết, không khỏi cảm giác buồn bã yếu ớt hoang mang từng trận.

 

Cứ như vậy sao? Chính là nàng ư? Thì ra cho tới nay hắn cho rằng mình thích nam nhân cùng tán thưởng thật sự chỉ là "Đơn thuần ngoài ý muốn"?

 

Cao hứng nhất chắc chắn là mẫu hậu và phụ hoàng đi... Nhưng nghĩ đến đây, hắn hơi chấn động một cái, một loại cảm giác tù túng khó diễn tả bằng lời lại trở lại.

 

"Sao vậy?" Nàng không nghe rõ câu lẩm bẩm tự nói của hắn, cũng ở trong ngực hắn cảm thấy bất an chấn động.

 

"Ta cảm thấy... váng đầu." Hắn có chút không thở nổi.

 

"Ngươi có khỏe không? Mau ngồi xuống bên này." Thiên Thiên lo lắng kéo hắn đi tới bên cạnh lan can bằng ngọc ngồi xuống, "Có muốn ta cho người đi mời Gia Cát ngự y tới không? Hay là ngươi muốn uống nước... không không, chắc là bị phong hàn, vậy ta đi lấy bình sữa nóng đến đây."

 

"Không cần." Tâm tình của hắn rối loạn, sắc mặt hơi trắng, kéo nàng ngồi xuống một bên, nghiêng đầu khẽ tựa lên vai nàng, "Ngồi cùng ta là được."

 

Trái tim nàng đập thình thịch, có chút mê hoặc nghiêng đầu nhìn hắn...

 

Hắn sao lại có chút là lạ vậy?

 

Thật sự không cần gấp gáp sao?

 

Comments

  1. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
    Cuối cùng thì cũng .... rồi *khóc thét* Coi như anh Nhân nhà ta giỏi đi, có tiến bộ, cuối cùng cũng biết dỗ người ta như thế nào =)))))))))

    P.S: LM tỉ, LM yêu dấu *nhào tới, đè ra ôm a~*

    ReplyDelete
  2. kiss rồi, kiss rồi, đáng yêu quá đi, ngồi "bổ não" mà cũng thấy sướng aaaaaa

    ReplyDelete

Post a Comment