[Chương 7.3] Hoàng tử yêu nói giỡn

edit by LinhMaroon

"Ta ở A Lý Bất Đạt cũng có một con diều." Thiên Thiên nhẹ nhàng giật giật sợi chỉ trên tay,  nhìn con bướm ngũ sắc đang nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời. "Nhưng mà chỗ ta gọi nó là phong tranh."

"Con diều của ngươi nhất định sẽ rất đẹp, là kiểu gì vậy? Khổng Ất Nhân ngồi bên cạnh nàng trên bãi cỏ, ôn nhu đưa mắt nhìn nàng.

"Là một con chim đại bàng." Nàng khẽ mỉm cười, "A cha ta tự tay làm cho ta, người nói nữ nhi cũng phải có khát vọng vuwn xa giống như nam nhi, tựa như chim đại bàng sải cánh nơi chín tầng mây vậy."

"Phụ vương ngươi thật đúng là khác người nha." Hắn khó nén nổi mà tán thưởng, "Chẳng trách ngươi một thân anh khí bừng bừng, khác hắn các cô nương gia khác."

Cho dù như vậy, ngươi cũng đâu có thích ta.

Nàng vội vàng gạt ý niệm đau khổ trong đầu đi, hít sâu một hơi cố tỏ ra trấn định.

"Đúng nha, cho nên từ nhỏ ta đã biết làm người phải có cốt khí, muốn thì phải đổ máu đổ mồ hôi mà kiếm được, không muốn thì ngay cả đụng cũng đừng đụng tới, còn có ngựa hoang trên thảo nguyên cho dù có nhiều như mây trên trời, không cho ngươi cưỡi thì có đuổi theo cũng vô ích, chỉ giống như gió đuổi theo mây vậy, đuổi càng sát thì càng chạy nhanh hơn."

Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nàng, đáy lòng không tự chủ được mà nổi lên một nỗi thương tiếc cùng đau xót.

"Thì ra ngươi và ta giống nhau, cho dù là địa vị cao quý công chúa của một nước hay hoàng tử, vẫn không có cách nào cỏ thể hài lòng mọi chuyện." Hắn khàn khàn nói: "Trên người chúng ta cũng không bỏ xuống được lớp vỏ quần áo, không thể rũ xuống trách nhiệm, cho dù có muốn cố chấp thích gì làm đó, cũng không khẳng định sẽ được như ý."

Nàng liếc nhìn hắn một cái, "Chuyện ngươi muốn làm nhất mà không làm được là chuyện gì?"

"Tự do tự tại, du hí nhân gian." Hắn nói: "Đi khắp Đại giang Nam Bắc, nhìn xuân hoa thủy nguyệt ở khắp chốn."

"Chuyện này chẳng phải rất dễ sao?" Nàng hoang mang hỏi.

"Phải không? Ta chỉ có thể ở trong kinh thành, trong cung, thậm chí ngay cả xuất kinh cũng không thể." Hắn thở hắt ra, giọng nói ảo não, "Nếu là một người bình thường thì thật là tốt, thích đi đâu thì đi, cổ nhân nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta thân là hoàng tử nhưng ngay cả chút tự do này cũng không có."

"Vậy là có người không cho phép ngươi ra khỏi cửa sao?" Như nàng thấy, trong cung còn tự do chán nha.

Hắn không phải thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm sao.

"Cái đó lại khác." Hắn nhìn ra nghi vấn nơi đáy mắt nàng, tự giễu nói: "Kinh sư là nơi dưới chân thiên tử, thân phận hoàng tử tôn quý đến mức nào, ta ở trong kinh thành có thể mặc thường phục lúc ẩn lúc hiện cũng được, nhưng ra khỏi kinh thành thì phải có một đám thị vệ cao thủ thái giám cung nữ đi theo, không thì cũng phải lén mà đi, ngươi coi! Ta thế mà coi là tự do sao?"

"Ta đây rất đồng tình với ngươi." Nàng chân thành nói.

"Hơn nữa, phụ hoàng cùng mẫu hậu ta quản ta đặt biệt chặt, chỉ sợ có ngày ta sẽ chạy vào giang hồ, sau đó đột nhiên có một ngày xách về một nam tử phong tư nhẹ nhàng làm con dâu bọn họ..." Hắn tức giận hừ một tiếng, "Cũng đâu có thấy bọn họ quản Tứ đệ chặt như vậy."

"Tại sao chỉ có Tứ hoàng tử ngoại lệ? Thái tử gia cùng Tam hoàng tử không phải là cũng chưa thành hôn sao?" Nàng tò mò hỏi.

"Bởi vì đại ca ta anh minh đôn hậu, chỉ biết lo lắng, chiếu cố đến người khác, chưa bao giờ bị lo lắng, chiếu cố bao giờ, Tam đệ thì trong lòng đã có nơi chốn, không lâu nữa sẽ nghênh đón tân nương, về phần lão Tứ, thối! Hoa tam đại cải củ, số chuyện xấu phong lưu của hắn với các cô nương truyền ra so với dê trên thảo nguyên còn nhiều hơn." Hắn căm giận bất bình nói: "Mới nhìn thôi cũng đã hoa mắt hỗn loạn, bọn họ làm gì còn tinh thần nữa để mà quản? Duy chỉ có ta..."

"Nhưng mà ta cảm thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đối xử với ngươi rất tốt nha."

"Ta chưa nói không tốt, ta chỉ nói không có tự do mà thôi." Hắn không nhịn được mà thở dài, nói nghe như thật cúi đầu cảm khái.

Bởi vì thanh âm không lớn, Thiên Thiên nghe không rõ ràng cho lắm, nhưng mơ hồ có thể nghe được mấy câu: ta không có tự do ta mất tự do, đau khổ thương tâm đến chảy nước mắt, ta đi lầm đường ta đạp sai bước, tóm lại.. đau lòng quá...

Nàng thiếu chút nữa bật cười, lại sợ chọc giận hắn, miễn cưỡng đình chỉ nụ cười, hắng giọng an ủi: "Cũng đâu có nghiêm trọng như vậy, dù sao ngươi cũng đâu phải thật sự hoàn toàn không có tự do, bất quá nếu ngươi đã nhắc tới, ta thuận tiện hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi chỉ thích nam nhân không thích nữ nhân?"

Nàng thật sự thật sự rất muốn biết tại sao.

Nếu như bại bởi một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại thì cho qua, nhưng vì sao lại bại bởi nam nhân chứ?

"Nữ nhân có gì tốt đâu?" Khổng Ất Nhân quá mức đắm chìm trong hối tiếc cùng khó chịu, không chút suy nghĩ đã thốt ra, " Vừa ẻo lả hay bám lấy người ta lại thích khóc, làm bộ làm tịch lại còn ra vẻ, không phải mềm mại yếu ớt gió thổi một cái là bay, thì cũng cay cú điêu ngoa khiến người ta cụt cả hứng. Vẫn là nam nhân tốt, hào phóng lỗi lạc lại có khí khái, nói một thì không nói hai, ăn nói có khí phách, nếu là chỗ thân tình, vì huynh đệ bạn tốt bị trúng hai đao vào sườn cũng không hề tiếc, thứ tình cảm cao quý sâu đậm này chỉ có thể ở trên người nam nhi mới biểu lộ không sót chút nào."

Thiên Thiên càng nghe càng nổi giận, rất muốn mở miệng phản bác lại ngôn từ nói xấu nữ nhân của hắn, nhưng mà không biết tại sao, nàng càng nghe càng ngửi thấy vấn đề.

"Ta cảm thấy..." Nàng suy nghĩ sâu xa trầm ngâm, cuối cùng không nhịn được nói: "Nghe ngươi nói giống như không phải thích nam nhân, tương đối có vẻ như là tự luyến thì đúng hơn."

Cỏ thể chăng.. hắn còn có một tia hy vọng nhè nhẹ? Nàng cũng có một tia hy vọng?

Thiên Thiên khẩn trương nuốt nước miếng một cái, nín thở nhìn chằm chằm hắn.

"Tự luyến? Ta?" Khổng Ất Nhân kinh ngạc chỉ vào chóp mũi mình, "Người đùa gì vậy? Ta tự luyến? Ta đây là mỹ thiếu niên khiêm tốn, nhún nhường trung thực khả ái nhẹ nhàng nhất toàn kinh sư này, ta tự luyến ở chỗ nào?"

Thiên Thiên thật đúng là chấn động đến không trả lời được.

Hắn thật đúng là... đủ khiêm tốn nha!

"Bộ dạng như con chim khổng tước thế kia, còn dám nói không tự luyến?" Mắt nàng trợn trắng.

"Cái gì mà khổng tước? Ta là phượng hoàng." Hắn rất kiên trì: "Phượng trong Bách điểu triều phượng, hữu phượng lai nghi, phượng minh cửu thiên, cao tường vạn lý."

"Chẳng khác là mấy, còn không phải đủ tự luyến."

"Còn nói ta, vậy còn ngươi? Nam không nam nữ không nữ, hai cái lông mày kia giống như là sâu róm bị hỏa thiêu vậy, không biết dùng kéo mà sửa một chút." Hắn nhất thời bị tổn thương lòng tự ái, nổi giận miệng không đắn đo nói.

Nàng đời này ghét nhất người ta nói nàng bất nam bất nữ!

"Cái gì mà sâu róm bị hỏa thiêu? Cái này gọi là đặc sắc, ngươi có biết cái gì gọi là thưởng thức không hả?" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ngươi cũng đâu có biết thưởng thức ta?" Hắn cũng tức giận đầy bụng.

Hình tượng của hắn trong cảm nhận của nàng lại tệ như vậy sao?

"Ngươi đến tìm ta gây gổ có phải không?" Nàng thở phì phò kêu lên.

"Ta cũng đâu có đến tìm ngươi gây gổ!" Hắn rống to, giận đến đỏ mặt tía tai.

Vốn đang rình ở một chỗ khác chú ý đến bộ dáng "Hai nhỏ vô tư" của bọn họ Hải công công mặt cũng xanh mét, nhe răng trợn mắt, khoa tay múa chân cắt cổ....

Chuyện không phải phát triển như vậy nha, Chủ tử! Phải dỗ, dỗ,...dỗ... Ba tiếng dỗ, không phải là rống nha!

"Hừ! Trả cho ngươi, con bướm xấu hoắc!" Thiên Thiên tức hầm hậm đem cuộn dây cùng cán gỗ ném thẳng vào đầu hắn: "Lạ gì chứ?"

"Này, ngươi cái này..." Khổng Ất Nhân luống cuống tay chân bận rộn thu đám chỉ lại, vừa ngẩng đầu lên muốn mắng người, trước mặt đã chẳng thấy ai: "Này? Này?"

Hải công công thì đã tức giận công tâm đến mức sùi bọt mép, té xuống đất co quắp.

 

Comments

  1. của anh là con bướm, của chị là đại bàng, nghĩ đến là chết cười nha

    ReplyDelete
  2. =))
    Ôi trời đất. Ảnh đã tự luyên thì chớ, ảnh lại còn *cười đến té ghế rồi*. Mà ảnh cũng thiệt là... *lắc đầu* Đang dỗ người ta mà cuối cùng lại quay ra ... *chậc chậc*
    Nhưng mà, cái đoạn ảnh tả 4 anh em nhà anh hay ho gớm =))

    P.S: Cảm ơn LM tỉ a~ *hun gió nè*

    ReplyDelete
  3. có chuyện về mấy anh còn lại đấy, đọc cũng té bàn té ghế ra phết =))

    ReplyDelete
  4. Thiệt hả ss *chớp chớp*
    ss cho em cái link được không ạ *chớp chớp mắt*

    ReplyDelete
  5. ="= chả biết vứt đâu rồi ấy, hình như chưa có người edit em ạ

    ReplyDelete
  6. Vậy link cv thì sao ạ *chớp chớp mắt*?

    ReplyDelete
  7. truyện về anh thái tử nà http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=63464
    truyện về "tình lang" của Nhân ca này http://www.wattpad.com/2002077-%C4%91%E1%BA%A1i-v%C6%B0%C6%A1ng-th%E1%BB%B1c-ti%C3%AAu-s%C3%A1i-th%C3%A1i-ti%E1%BB%83u-t%C6%B0%E1%BB%9Bc-c%C4%91-bt

    ReplyDelete
  8. LM tỉ a~ *nhào tới, đè ra ôm ấp*

    (P.S: Hình như mình 35 tỉ ấy hơi nhiều =))))))))

    ReplyDelete
  9. ss ơi, cái bộ tình lang của Nhân ca ko có convert hả tỷ ? em muốn down về mà ko bik link

    ReplyDelete
  10. chỉ có link đọc bên wattpad đó thôi em ạ ^^"

    ReplyDelete
  11. Em oi, vay khong co truyen ve tam ca va tu ca a??

    ReplyDelete
  12. hình như là có nhưng bên mình chưa có ai convert chị ạ

    ReplyDelete

Post a Comment