[Chương 7.2] Hoàng tử yêu nói giỡn

edit by LinhMaroon

Mất cả ngày, công toi trở về.

Khổng Ất Nhân hữu khí vô lực trở lại Xuân Khánh cung, kêu đến cổ họng cũng sắp khô, nhưng mà Thiên Thiên vẫn không chịu để ý đến hắn, đến cuối cùng nàng thậm chí thậm chí ngay cả mắng cũng lười mắng hắn.

Đây không phải là hiện tượng tốt.

Trong lòng hắn không khỏi bắt đầu thấy khủng hoảng, nếu như ngay cả mắng nàng cũng không buồn mắng hắn nữa, như vậy chẳng phải có nghĩa là trong lòng nàng căn bản không có người như hắn nữa sao?

Hắn chợt thấy nhớ những tháng ngày cãi vã giữa hắn và nàng, ít nhất còn tương đối náo nhiệt, hơn nữa hắn thích nhìn đôi mắt lóe sáng khi tức giận của nàng, còn có cái miệng sắc bén không bao giờ chịu thua hắn kia nữa.

Không hiểu tại sao, điều này khiến cho tâm tình của hắn rơi vào trong sự đê mê cùng rối loạn kỳ lạ.

Nhưng mà, hắn sẽ không buông tay.

Tròng mắt đen thâm thúy của hắn phóng ra ánh sáng kiên định.

*******

Hỉ Trang cung.

"Đây là tơ lụa Giang Nam của chúng ta, đẹp lắm đúng không?"

Hoàng hậu cười dài trải ra một đống tơ lụa thủ công tinh xảo, từng cái một biểu diễn cho nàng xem.

Thiên Thiên than thở, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tơ lụa mềm nhẵn lại đẹp đẽ khiến cho người ta nín thở, cùng loại vải gấm chói mắt không chút tỉ mỉ nào của A Lý Bất Đạt khác xa, chạm vào càng mềm, cũng càng động lòng người.

"Đây là trang sức để treo trên tường sao? Nhưng mà có phải  lãng phí không? Rất dễ bắt bụi." Nàng nói nhỏ.

"hài tử ngốc, đây là để mặc lên người."

"Mặc lên người? Thứ xinh đẹp như vậy?" Nàng ngạc nhiên.

"Đó là đương nhiên, ngươi thích mấy hoa văn kia chứ? Ta bảo người đo cho ngươi một bộ, ta nghĩ ngươi mà mặc đồ Trung Nguyên vào nhất định sẽ cực kỳ đẹp mắt." Hoàng hậu nhiệt tình nói.

Thiên Thiên cảm động hết sức, chẳng qua là... nàng có chút do dự nhìn hoàng hậu, "Nương nương, người đối xử với ta thật quá tốt, ta biết người hy vọng ta có thể giúp người thay đổi Nhị Hoàng tử một phen, nhưng là ta thật xin lỗi, ta thật sự không làm được."

"Ngươi đã bắt đầu thay đổi hắn rồi." Hoàng hậu từ ái cười một tiếng.

"Phải không?" Nàng nhíu mi tâm, nếu như hoàng hậu là muốn chỉ mấy hành vi kỳ quái dạo gần đây của hắn, nàng thật không dám khẳng định thay đổi kiểu này là tốt hay xấu.

Giống như hôm qua, hắn đột nhiên chặn trước ngựa nàng, hé miệng cười nói, muốn đưa nàng đi ngoại ô thám hiểm.

Nàng thiếu chút nữa đã đáp ứng, nhưng là ý thức đến việc mình sắp trở thành kẻ ngu, nàng cuối cùng cũng kịp thời dừng lại, hai chân thúc vào bụng ngựa, để cho ngựa cất vó bay qua đỉnh đầu hắn, sau đó chạy về phía trước, lại một lần nữa bỏ rơi hắn ở phía sau.

Trong tiếng gió hưu hưu gào thét bên tai, nàng phảng phất có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ảo não thất vọng của chính mình.

Nhưng mà nàng đã làm kẻ ngốc đủ lắm rồi.

"Thiên Thiên? Thiên Thiên?" Hoàng hậu tò mò gọi nàng. "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Ta đâu có nghĩ gì!" Nàng chột dạ phủ nhận, vội vàng cúi đầu làm bộ đang nghiên cứu tơ lụa.

Hoàng hậu đang muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy từ bên ngoài cửa sổ bích ngọc khắc hoa truyền đến tiếng gào nhiệt tình tung bay...

"Tiểu Thiên Thiên... Hôm nay trời đẹp, chúng ta đi thả diều đi!"

"Thả cái đầu chết bầm nhà ngươi!" Thiên Thiên cũng không thèm ngẩng đầu lên rống lại, nhưng giật mình nhin qua, mới nhớ tới Hoàng hậu.. mẹ ruột hắn... đang ở bên cạnh....

Trời ạ!

Nàng vẻ mặt bối rối nói với hoàng hậu" Thật xin lỗi, nương nương, ta, ta quên mất người vẫn đang ở đây."

Hoàng hậu trợn mắt há mồm mở mang tầm mắt.

"Nương nương, thật xin lỗi..." Nàng vừa ảo não lại xấu hổ đến cực điểm.

Hạng người nào sẽ ở trước mặt mẫu thân người ta tức miệng mắng to con trai bà là "Đầu chết bầm" chứ... Nàng nặng nề than thở một tiếng, đã có tâm tư chuẩn bị trước sẽ bị hoàng hậu gọi người đến mang xuống ngũ mã phanh thây.

"Thiên Thiên, ngươi...." Giọng nói hoàng hậu run rẩy.

"Thật xin lỗi!" Nàng áy náy đến đầu cũng không ngẩng lên nổi.

"Ngươi... thật quá đáng yêu." Hoàng hậu cười đến cả người phát run.

Hở?

Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, "Nương nương?"

"Ai gia quả nhiên không nhìn lầm, ngươi chính là cô gái thích hợp nhất cho Tiểu Thi." Bàn tay trắng nõn của hoàng hậu phẩy phẩy khuôn mặt đang chảy lệ đổ mồ hôi, miễn cưỡng ngừng cười nói: "Cũng chỉ có ngươi mới không sợ hắn, cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến hắn chẳng khác nào đứa trẻ, vui vẻ ngây thơ hồn nhiên."

Phải không? Hắn vốn đã ngây thơ chẳng khác nào đứa bé ba tuổi. Thiên Thiên đầy bụng xem thương, lại một chữ cũng không dám nói khỏi miệng.

Hoàng hậu thế mà lại không tức giận, thật đúng là vạn hạnh, nàng cũng đâu có ngu ngốc mà đi chọc tức người ta.

"Nương nương, đa tạ người đã hậu ái, nhưng mà bây giờ ta..."

"Tiểu Thiên Thiên, ra ngoài chơi tâm trạng sẽ khá hơn một chút đó!" Khổng Ất Nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng ngoài cửa sổ bắc tay lên miệng thành cái loa thét lớn kêu to.

Nét mặt Thiên Thiên có chút vặn vẹo, giống như là đang cố nuốt lại những lời không hay vào trong miệng.

"Thiên Thiên, hay là ngươi nể mặt ai gia, trước đi ra ngoài rồi nói, cho Tiểu Thi một cơ hội đi." Hoang Hậu cười tươi như hoa cúc thúc giục.

Nàng há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn phải ủ rũ bước ra ngoài.

Nương nương đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng sao có thể để cho nương nương thất vọng?

Thiên Thiên nặng nề bước ra khỏi cửa lớn chạm trổ vân hoa, trái tim không chịu hua kém, đã sớm đập rộn ràng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặt nóng lên.

Nàng chỉ không muốn gặp hắn, không muốn để bản thân trở nên bối rối lúng túng không cứu nổi như vậy, càng không muốn làm cho mình quên hết tất cả mà nhảy bổ vào trong lòng hắn, hoặc là nhất thời mất khống chế mà bóp chết hắn.

Hơn nữa sự phòng bị cùng tự kiềm chế của nàng đã từng tấc từng tấc bị đẩy lùi, tiếp tục như vậy nữa, nàng sợ cuối cùng đến một ngày nàng sẽ hãm sâu, mất đi lý trí mà liều lĩnh yêu hắn.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bước dưới ngày thu nắng ấm, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Bởi vì hắn đang ở trước mặt nàng...

Khôi ngô tuấn tú thần thái tôn quý tự nhiên, tuấn mỹ tuyệt luân, thân hình thon dài cao lớn, nụ cười nơi đáy mắt như ánh sáng rực rỡ, còn chăm chú nhìn nàng như vậy.

Trời ạ, Hoàng hậu nương nương năm đó đến tột cùng là đã cho hắn ăn cái gì vậy?

Nàng vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ nhìn chằm chằm hắn, biết rõ là như vậy rất không có cốt khí, nhưng vẫn bị "Diễm quang" của hắn khiến cho kinh sợ không nói nên lời.

Hơn nữa hắn lại hứng lấy ánh mặt trời mà bước tới, vầng sáng rực rỡ đem cả người hắn chiếu rọi làm nổi bật lên hết sức động lòng người.

Nàng không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng một cái.

Vừa thấy được nàng, hai tròng mắt Khổng Ất Nhân sáng lên, vui vẻ cười nói: "Thiên Thiên, coi ta mang cái gì đến cho ngươi này."

Hắn lấy ra con diều hình con bướm ngũ sắc cao gần bằng một người, giống như dâng báu vật đặt vào trong ngực nàng.

"To quá." Nàng bị con diều xinh đẹp hấp dẫn, không chút suy nghĩ nhận lấy.

"Đây là con diều ta thích nhất, tặng ngươi đó." Hắn ôn nhu nói.

"Tại sao đưa cho ta?" Nàng yêu thích không muốn buông tay  khẽ vuốt qua vật thủ công được làm với hoa văn màu sắc tinh xảo kia, trái tim thình thịch rung động.

"Ta nghĩ ngươi sẽ thích..." Nụ cười tràn đầy tự tin trên mặt hắn đột nhiên biến mất, lo lắng nặng nề nhìn nàng, "Ta chỉ nói là, ngươi có thể sẽ thích... Ngươi không thích sao?"

Nàng cúi đầu, cảm động đến mức trái tim đập loạn lên, cho dù hắn có thể tặng một con diều xinh đẹp như vậy, nàng cũng không thể tự mình đa tình cho rằng hắn làm vậy, có chứa tình cảm gì đặc biệt được.

Nàng hít sâu một hơi, "Ta rất thích, nhưng mà ta vẫn không muốn đi thả diều với ngươi."

"Tại sao?" Khuôn mặt tươi cười anh tuấn của hắn nhất thời suy sụp, kinh ngạc nhìn nàng.

"Không được dùng ánh mắt kiểu đó nhìn ta." Trái tim của nàng quả thực sắp không kháng cự nổi.

"Ánh mắt kiểu gì?" Hắn "Điềm đạm đáng yêu" nhìn nàng.

Nàng hoàn toàn không dám nhìn, miễn cưỡng quay đầu. "Bất kể nói thế nào, ta cũng sẽ không đáp ứn nguwoi."

"Tại sao chứ?" Lần này ngay cả giọng của hắn cũng khẽ run động.

Nàng cảm thấy dạ dày đang lộn tùng phéo, trái tim từ từ mềm nhũn ra. "Ai da! Phiền quá đi."

Vẻ mặt đáng thương của hắn nhất thời biến đổi, mặt mày hớn hở nói: "Nói vậy ngươi đáp ứng rồi?"

"Được rồi, nhưng mà ta phải nói trước cho rõ ràng, ta là vì Hoàng hậu nương nương mới đáp ứng." Vẻ mặt nàng ảo não, vẫn không nhịn được chêm thêm một câu.

"Ta nhất định phải trịnh trọng tạ ơn mẫu hậu." Hắn cười đến cực kỳ rực rỡ, cảm thấy vui mừng.

Tâm trạng phức tạp, nàng nhìn hắn, đáy lòng vui buồn lẫn lộn khó có thể diễn tả bằng lời.

A Lý Thiên Thiên, tuyệt đối không được thích hắn đấy!

Nhưng mà bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, có phải đã muộn quá rồi hay không?

Trái tim của nàng đã sớm như con ngựa hoang tung vó chạy trên thảo nguyên mất rồi.

Comments

  1. Hú hú, em nhảm tiếp =))
    Yêu LM nhà ta ghê cơ *ôm cái nào LM tỉ ơi*

    Em nói thiệt là em khoái cái chương này nghen, nhất là cái khúc của chị Thiên nhà ta trước mặt Hoàng Hậu *bật ngón cái*
    Btw, Thi ca ca *cười gian xảo*, ca hỏi tại sao tỉ ấy không hết giận hả *cười cười*

    ReplyDelete

Post a Comment