[Chương 7.1] Sinh Tử Kiến

edit by LinhMaroon

 

Văn Tri Lai chợt chấn động, tâm thần không yên đứng dậy bước xuống giường, mò mẫm từ từ bước đến bên cửa sổ. Đã xảy ra chuyện. Cô thấy đổ máu... Đông Phương Khuynh Quốc đổ máu... Tay run run đè lại lồng ngực đang phát đau, nhịp tim cuồng loạn mất trật tự, cô quên mất cảnh giới mình đã thiết lập, quên mất phải giữ khoảng cách, lo lắng mở cửa phòng ngủ, bước nhanh đi ra ngoài, nhưng đường đi trong phòng khách còn chưa quen, không cẩn thận va phải ngăn tủ, làm đổ chiếc đèn.

 

A Huân bị đánh thức, vội vã chạy tới, hỏi: "Sao vậy sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

 

"A Huân, tôi muốn đi ra ngoài." Cô vội la lên.

 

"Bây giờ đã là ba giờ sáng rồi! Tiểu thư cô muốn đi đâu vậy?" A Huân sững sờ.

 

"Tôi muốn đi coi Khuynh Quốc tiên sinh một chút...." Cô lo lắng ưu sầu nói.

 

"Tam thiếu gia? Tam thiếu gia làm sao?" A Huân ngây ngốc hỏi, cô lần đầu tiên thấy Văn Tri Lai bối rối như vậy.

 

"Anh ấy bị thương."

 

"Có sao?" A Huân ngẩn ra, vội vàng đẩy cửa khu nhà, chỉ thấy bên ngoài một mảnh yên tĩnh, mới chịu quay đầu lại trấn an Văn Tri Lai, lại thấy đèn bên nhà chính chợt sáng, giống như đã xảy ra chuyện gì: "A? Hình như thật sự có chuyện...."

 

"Cô giúp tôi qua xem Khuynh Quốc tiên sinh bị thương như thế nào." Cô vội là lên.

 

"Được." A Huân lập tức chạy về phía nhà chính.

 

Mười bốn phút sau, A Huân mang theo vẻ mặt kính nể trở lại, nhìn Văn Tri Lai nói một tràng: "Tiểu thư, cô thật lợi hại, tam thiếu gia đúng là bị thương, cậu ấy uống rượu ở quán, đánh nhau với người ta, tay bị chai rượu cắt vào, cả tay toàn là máu, Thập Tứ giúp cậu ấy khử trùng cầm máu, còn khâu mấy mũi..."

 

"Bây giờ thì sao? Tình hình như thế nào?"

 

"Thập nhất cho cậu ấy uống thuốc an thần, để cậu ấy nghỉ ngơi rồi." A Huân lại nói.

 

"Những người khác đều đang nghỉ ngơi sao?"

 

"Dạ, bởi vì sợ ầm ĩ đến lão phu nhân, xử lý nhanh chóng xong, Cừu quản gia liền bảo mọi người về nghỉ ngơi.

 

“Vậy...nhờ cô đưa tôi qua được không?” Cô thỉnh cầu nói.

 

“Bây giờ?” A Huân ngẩn ra.

 

“Đúng, tôi muốn nhìn Khuynh Quốc tiên sinh một chút...” Cô không xác nhận được hắn không có việc gì, tối nay khó mà ngủ được.

 

“Được, tôi biết rồi, qua đây, tôi đỡ cô đi coi Tam thiếu gia.” A Huân cảm nhận được, vị tiểu thư tiên tri này có tình ý đối với Tam thiếu gia, chẳng qua là, không biết tại sao, tình yêu của cô ấy giống như không thể nói ra miệng.

 

Đêm khuya, bốn phía im lặng, Văn Tri Lai dưới sự hướng dẫn của A Huân, từng bước một đi vào phòng của Đông Phương Khuynh Quốc, bên trong phòng, nồng nặc mùi thuốc khử trùng lẫn với mùi rượu mạnh, còn có một chút mùi máu tanh nhàn nhạt.

 

A Huân mang một cái ghế đặt bên cạnh giường cho cô ngồi xuống, cô vô thanh vô tức nhìn chằm chú Đông Phương Khuynh Quốc đang nằm trên giường, mặc dù không thấy rõ, nhưng trong Thiên Nhãn, mơ hồ có thế cảm giác được hình dáng của hắn.

 

Tim của hắn đập vững vàng, hô hấp nặng nề, duy chỉ có hơi thở có chút hỗn loạn, cô đau lòng nhíu đôi mi thanh tú lại, cơ hồ đoán ra, trước khi được đưa về hắn đã nháo loạn như thế nào, đã phóng đãng chà đạp bản thân ra sao.

 

Thời gian này Đông Phương Khuynh Quốc luôn ở bên ngoài, uống rượu lẫn lộn, mỗi đêm đều về trễ, cô không thể nghe thấy, không thể hỏi, chỉ có thể khóa mình trong biệt cư, âm thầm lo lắng hao tổn tinh thần vì hắn.

 

Đây đều do cô tạo ra, là do cô quấy nhiễu trái tim của hắn, đẩy hắn xuống vực sâu thống khổ.

 

Nhưng mà, cô có thể làm được gì bây giờ? Những gì cô làm lúc này, cũng là vì muốn tốt cho hắn, nếu như không đẩy hắn ra lúc này, rất có thể hắn sẽ chết theo cô....

 

Cô không muốn kết cục như vậy, cô muốn thay đổi cái gọi là vận mệnh, nếu như hy sinh tình yêu của cô có thể đổi lấy một cái mạng cho hắn, cô thà không cần thứ tình yêu đó, chỉ muốn hắn tiếp tục sống.

 

Một người đẹp như vậy, nên có một cuộc sống hạnh phúc hơn, không nên vì một người mù như cô, tuổi còn trẻ đã ra đi...  Trong lúc suy nghĩ, đầu cô lại hiện lên hình ảnh khuynh thành tuyệt sắc lúc lần đầu tiên “Thấy” hắn, khuôn mặt không thuộc về nhân gian khiến cho cô rung động tới bây giờ, đó sẽ là ấn tượng đẹp đẽ duy nhất trong cuộc đời này của cô, vĩnh viễn không cách nào quên lãng. Nhưng mà, cô hi vọng biết bao có thể thật sự chạm vào hắn. Hi vọng biết bao có thể không chút cố kỵ nào nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy....

 

Khó mà kìm lòng được, cô từ từ vươn tay, tưởng tượng đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn...

 

Chỗ này, là đôi mắt đen nhánh trong vắt sáng như sao của hắn ư!

 

Lại chỗ này, là chóp mũi cao thẳng xinh đẹp của hắn!

 

Mà chỗ này, là đôi môi tuyệt đẹp mê người của hắn....

 

A Huân đứng một bên nhìn tay của cô ở giữa không trung phác họa, ngực nóng lên, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên.

 

Mối thâm tình của Văn Tri Lai tiểu thư, cũng chỉ có thể trong đêm tối như vậy, lúc đối phương không hay biết gì, mới có thể không tiếng động biểu lộ ra ư?

 

Lúc này, Đông Phương Khuynh Quốc vốn đang nhắm mắt ngủ say, đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Văn Tri Lai.

 

Nhìn cô, dùng cách riêng của cô để yêu hắn.

 

A Huân há to mồm, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng dùng sức che miệng mình.

 

Làm sao...Tam thiếu gia đột nhiên lại tỉnh? Sau đó, cô tiếp được ánh mắt của hắn, hiểu ra gật gật đầu, lặng lẽ, từ từ lui ra ngoài. Văn Tri Lai vẫn xuất thần, không phát hiện ra sự khác thường, cho đến khi bàn tay bị nắm lại, cô mới giật mình hoảng sợ hô nhỏ lên: “A?”

Comments

  1. huhu..hay quá, ko biết đến khi nào VTL mới thật sự dám đối mặt với vận mệnh và tình cảm của mình, có lẽ ta là người ích kỷ nhưng ta nghĩ yêu một người thì cho dù có phải chết cùng người đó cũng thấy vui vẻ hơn là để cho mình sống trong tiếc nuối và đau khổ.. thanks nàng nhiều nhiều lắm, dạo này ta bận quá ít comment cho nàng được nhưng ta vẫn luôn dõi theo bước chân của nàng..^^

    ReplyDelete
  2. aaaaaaaaa có khi nào chap sau 2 người đc bên nhau hok >.....< mong chờ quá hux hux

    ReplyDelete
  3. Thx tinh yeu :D Yeu nang lam y ^^~
    Noi thiet la Tri Lai nha minh mau thuan nhieu qua. Nhung ma van thuong chi ay hon Khuynh Quoc xinh dep kia =]] Cai thuong tich cua Khuynh Quoc kia la tu lam tu chiu a. Chi sang thuong tiec nhu the ko chung bi "ai do" lam "gi do do" thi nguy hiem =.=|||
    Moi chap 7.1 thoi. Ma theo suy doan cua Stella thi dau thuong van con nhieu lam y. Ta noi dung ko ha LM yeu dau?

    ReplyDelete
  4. đau thương thì có ~~ nhưng mà sẽ được đền bù xứng đáng :))
    Mâu thuẫn là vì chị ấy quá yêu anh thôi :D

    ReplyDelete

Post a Comment