[Chương 7.1] Hoàng tử yêu nói giỡn

edit by LinhMaroon

 

Thiên Thiên một thân y phục màu tím khỏe mạnh anh khí bừng bừng, mái tóc đen được thắt thành đuôi sam rủ xuống phía sau lưng, trên người chỉ mang theo một thanh nguyệt loan đao nho nhỏ bằng bặc, còn có hai chiếc vòng tai chuông bạc trên vành tai thanh thú, nhẹ nhàng rung lên theo từng nhịp bước chân của nàng phát ra từng tiếng trong trẻo nho nhỏ.

 

Cung nữ Tiểu Tiên bước đi theo sau nàng, vừa thở hồng hộc vừa tận tình khuyên bảo kêu lên: "Công chúa... Công chúa... Nguy hiểm lắm đó! Ngài có muốn suy nghĩ thêm một chút, chơi thứ khác được không..."

 

"Không nguy hiểm đâu." Nàng quay đầu lại, không câu nệ cười một tiếng.

 

Cho dù Tiểu Tiên là nữ, cũng không khỏi bị dáng vẻ anh tư hiên ngang mê người của nàng mà tim đập thình thịch.

 

Thiên Thiên công chúa đúng là vừa xưa vừa nay, vừa nam vừa nữ a, tuấn chết người.

 

"Công chúa, hay là nô tỳ cùng ngài nhặt lá đi? Chơi cái đó cũng hay, lại an toàn." Tiểu Tiên hơi ổn định tinh thần, vội vàng nói.

 

"Ph...Phụt!" Thiên Thiên bật cười một tiếng, tròng mắt đen sáng long lanh: "Tiểu Tiên,, thân thủ của nữ nhi chúng ta không kém so với nam nhi, tại sao bọn họ có thể đi săn thú còn chúng ta lại đi nhặt lá? Thật là không có chí khí. Ta ở A Lý Bất Đạt tháng nào cũng đi săn thú, ta chuyên săn đại bàng với gấu đấy!"

 

Con ngươi của Tiểu Tiên sắp rớt ra đến nơi.

 

"Hi, cô nương xinh đẹp, rảnh rỗi thì cùng nhau đi săn đại bàng được chứ?"Một giọng nói trầm thấp ở phía trước Thiên Thiên vang lên.

 

Nụ cười của nàng đột nhiên biến mất,nhíu mày rậm nhìn chằm chằm hắn.

 

Khổng Ất Nhân cũng mặc một thân quần áo khỏe mạnh, còn khoác áo ngoác bằng lông chồn bạc, trên vai đeo trường cung đỏ thẫm, trên lưng cũng mang túi đựng tên, trong vẻ anh tuấn lại lộ ra khí thế tôn quý.

 

Trái tim nàng nóng lên, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ. "Không rảnh."

 

"Vậy chúng ta đi săn gấu?" Hắn nhiệt tình hỏi.

 

"Không rảnh."

 

"Vậy chúng ta đi bắt cọp.?" Nụ cười của hắn có vẻ run rẩy.

 

"Không rảnh."

 

"Vậy chúng ta đi bắt con lươn?"Hắn ủ rũ chán nản.

 

"Không....không." Thiên Thiên buồn cười, lại liều mạng nín lại, cố gắng ép bản thân hồi tưởng lại đủ thứ lời nói đáng ghét của hắn.

 

Hắn không phải cố ý đùa bỡn nàng đấy chứ? Nàng nhất định phải bảo vệ giới tuyến, thận trọng.

 

Khổng Ất Nhân nhất thời gặp đả kích quá lớn, hừng hực quên mất phải "Dỗ dành" nữ nhân, dứt khoát giận dỗi quay đầu nói với Tiểu Tiên đang trợn mắt há mồm: "Ngươi có rảnh rỗi hay không?"

 

"Có rảnh có rảnh có rảnh." Tiễu Tiên gật đầu mãnh liệt, chảy nước miếng nhìn về gương mặt tuấn mỹ vô cùng.

 

Hắn cố nén nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt, quay đầu đang muốn khoe khoang với Thiên Thiên, lại nhìn thấy đầu của nàng cũng chẳn thèm quay lại đã tự mình bước đi.

 

Hắn khẩn trương, vội vàng đuổit heo.

 

" Thiên Thiên, ngươi định đi đâu? Chờ ta một chút, ta cũng muốn đi."

 

Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ta không phải đã nói rồi sao? Ta và Nhị hoàng tử nước giếng không phạm nước sông."

 

"Rất xin lỗi, cố tình ở kinh sư chúng ta nước giếng và nước sông lại chảy cùng một chỗ, cho nên, ngươi không thể vứt bỏ ta." Hắn hi hi cười nói.

 

Nàng liếc hắn một cái, "Chuyện cười này rất lạnh."

 

Nữ nhân này... đủ rồi nha!

 

Khổng Ất Nhân kiềm chế bất mãn, hít một hơi thật sâu, sau đó tràn ra một nụ cười, "Đừng nói như vậy chứ, ngươi biết đấy, thật ra thì chúng ta cũng rất quen thuộc, cần gì phải câu nệ như vậy? Lại nói không câu nệ tiểu tiết mới là phong khí nhi nữ  cùng đẳng cấp với a, còn có tứ hải giai đều là huynh đệ, chân trời tựa láng giềng."

 

" Ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?" Nàng chau mày lại.

 

Hỏng bét, nàng cau mày.

 

Hắn không những không thể khiến nàng mặt mày hớn hở, ngược lại còn chọc cho nàng cau mày.... Hắn khẩn trương nhìn chung quanh, rất sợ bị bất cứ một cung nữ hay thái giám hoặc thị vệ nào nhìn thấy, nếu truyền đến tai Hải công công và lão Tứ, anh danh cả đời hắn chẳng phải sẽ bị hủy hết hay sao?

 

" Bảo đảm một trăm phần trăm thành khẩn." Hắn đặt tay lên trước ngực thề, :" Ta thật sự muốn đi săn thú với ngươi mà."

 

"Nhưng mà ta không muốn đi săn với ngươi, bởi vì ta sợ đi được một nửa sẽ quay ra đánh ngươi." Nàng tiếp tục đi về phía trước.

 

Khổng Ất Nhân cả kinh, bước chân khựng lại một chút. Vậy cũng đúng, hắn cũng không biết có thể chịu nổi  bao nhiêu quyền cước của nàng, vạn nhất nàng còn chưa cười, hắn đã bị đánh chết, chẳng phải là chết oan sao?

 

Nhưng khuôn mặt già nua đầy vẻ mong đợi kia của Hải công công lại hiện lên trước mắt, cùng với nụ cười đắc ý châm biếm chói mắt kia của Tứ hoàng đệ, hắn lập tức lại ưỡn ngực thẳng thắt lưng.

 

Nói giỡn sao, hắn là "phiên phiên tiểu lang quân" phong lưu mỹ mạo không người nào không biết không người nào không hiểu, trên đời nào có chuyện gì có thể làm khó được hắn chứ?

 

"Nếu như đánh ta có khiến cho ngươi vui vẻ, như vậ ta nguyện ý." Hắn cầm lấy tay nàng, trên mặt toát lên vẻ chân thành.

 

Trái tim Thiên Thiên khẽ rối loạn, vội vàng gạt tay hắn ra, giọng nói hung ác lại có chút bất đắc dĩ, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

 

"Ta muốn thấy ngươi vui vẻ." Hắn ôn nhu trả lời.

 

Lần này lòng của nàng không chỉ khẽ loạn, mà là thiên hạ đại loạn!

 

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Nàng cúi đầu, liều mạng bước về phía trước.

 

Nam nhân này thật quá nguy hiểm, thủ đoạn chồng chất quỷ kế đa đoan, lúc thì ôn nhu, lúc thì dí dỏm, lúc thì ngu đần, lúc lại trở mặt, nàng sắp bị hắn làm cho đầu váng mắt hoa rồi, tiếp tục như vậy đừng nói là trái tim của nàng, ngay cả người của nàng cũng sắp bị hắn ép điên... hoặc là vì hắn mà điên cuồng.

 

" Thiên Thiên.... Đi săn thú với ta đi.. Thiên Thiên.... Tiểu Thiên Thiên..."

 

Hết lần này tới lần khác hắn còn như âm hồn bất tán lẽo đẽo phía sau, nhiệt tình kêu gọi.

 

Nàng dứt khoát che lỗ tai, tai không nghe sẽ yên tịnh!

 

Hắn nhất định là trúng tà, cho nên nàng nhất định phải thấy nhưng không thể trách, kỳ quái sẽ tự diệt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sắc tức thị không, không tức thị sắc....

 

"Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên?"

 

Không cần để ý hắn, không cần để ý hắn, coi như cái gì cũng không nghe thấy.

 

"Ai... Da!"

 

Nàng thật muốn sùi bọt mép tại chỗ, nhưng càng muốn túm hắn trực tiếp ném ra tường.

 

Không cần để ý hắn, không cần để ý hắn, coi như cái gì cũng không nghe thấy... Nàng cắn răng nghiến lợi nghĩ.

 

 

Comments

  1. Hixxxxxxx
    Điện thoại của Stella nó điên nặng rồi LM tỉ ơi *khóc thét*
    Thế nên giờ mới com được cho LM tỉ nè *gió thổi hiu hiu a~*
    LM yêu quí của em *nhào vào ôm nè* Cảm ơn tỉ nhiều lắm ý *hé hé* *hôn cái nào*

    Em thấy chương này Nhân ca nhà ta ngố quá trời là ngố. =)) Xem chừng ảnh ... *lắc đầu chán nản* Không biết bao giờ ca mới nhận ca thích Thiên tỉ đây. Cứ cái kiểu này thì hết truyện ca cũng không làm Thiên tỉ hết giân dỗi đâu *lắc đầu chán nản tập 2*

    P.S: Em thích cái khúc nước sông vs. nước giếng của Nhân ca. Ca thật là ..... *há há*

    ReplyDelete

Post a Comment