[Chương 6.4] Sinh tử kiến

edit by Trúc Tử Anh

beta by LinhMaroon

 

 

Đông Phương Khuynh Quốc uống rượu, mê hoặc một cách kì lạ nghiêng người mơ màng trên ghế sa lon, bên trái ba cô gái dán chặt lấy hắn không tha, bên phải hai cô gái khác cũng đem hết chiêu thức trên người muốn hấp dẫn hắn liếc nhìn một cái, cách mấy bàn, mấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, từ lúc nãy vẫn đưa mắt dính trên mặt hắn, khuôn mặt kinh diễm . Không, phải nói là cả quán rượu cao cấp này cả nam lẫn nữ đều không khỏi bị hắn hấp dẫn. Vẻ đẹp hoang dã của hắn, vẻ mỹ diễm của hắn, vẻ nam nữ trung tính của hắn, trong mắt nữ nhân hắn là nam, trong mắt nam nhân hắn tựa như nữ nhân, hắn tựa như tinh linh trong truyền thuyết bất kể là âm dương đồng thể, quyến rũ trái tim của cả nam lẫn nữ.

 

Đông Phương Khuynh Quốc hoàn toàn không nhận ra những nữ nhân này, cũng không muốn biết, hắn tới nơi này chỉ là vì không muốn ở nhà, tới nơi này là muốn hoàn toàn hít thở một bầu không khí không có hương vị của Văn Tri Lai, nếu biết cô đang ở quanh mình lại không thể đến gần, không thể nhìn cô, quá thống khổ, không bằng dứt khoát cách xa một chút, xa đến không có cảm giác cô tồn tại, dùng rượu làm tê dại nỗi đau trong tìm, đem ý thức của mình cùng tình yêu kia cũng uống say, trở về ngả đầu liền ngủ một giấc, như vậy hắn cũng sẽ không quản được bản thân vừa tỉnh lại chân đã muốn hướng tới khu nhà riêng, sẽ không từng phút từng giây kháng cự mình nhớ tới cô.

 

" Anh tên là gì? Nói cho em biết đi." Cô gáo nũng nịu cầu khẩn.

 

" Anh ở đâu? Chờ chút nữa em đưa anh trở về có được hay không?" Một người khác thưởng thức đuôi tóc của hắn, lớn tiếng nói.

 

" Có thể cho em số điện thoại di động không?" Lại có một cô gái trẻ tuổi mở miệng. Bên trái một câu, bên phải một câu có chút ồn ào. Hắn cười mị hoặc một tiếng, cái gì cũng không nói, chỉ ôm chầm lấy các cô, mỗi người cho một cái hôn.

 

Các cô gái mừng rỡ thét chói tai, tranh nhau đoạt lấy, chỉ muốn được âu yếm.

 

Ai cũng được, chỉ cần đừng làm môi của hắn vô ích phải phát hoảng, chỉ cần có thể làm ấm áp môi của, hắn ai cũng có thể.

 

Chẳng qua là, mùi rượu trộn lẫn mùi nước hoa, quá khó nuốt xuống, làm hắn liên tiếp nôn mửa, cũng làm hắn càng nhớ đôi môi thanh thuần như tuyết của Văn Tri Lai.

 

Văn Tri Lai....

 

Vừa nghĩ tới cô, đôi mắt trong suốt hiện ra, ánh mắt sáng long lanh lại như âm hồn không tiêu tan quấn quanh tâm trí hắn, một lực rung động mãnh mẽ đẩy tất cả các cô gái ra, đem chén rượu mạnh mẽ uống một hơi cạn sạch, sau đó nắm chai rược trực tiếp dốc thẳng vào miệng.

 

" Anh làm sao vậy? Đừng uống như thế! Sẽ tổn hại cơ thể" Cô gái gấp giọng khuyên can.

 

" Tránh ra! Chớ phiền tôi!" Hắn hất cô ta ra, cũng muốn hất tung hình ảnh trong lòng.

 

" Này, anh ấy bảo cô tránh ra! Biến đi!" Cô gái bên phải nói với người bên trái.

 

" Làm gì có? Nên đi chính là cô ấy? Bà tám đáng chết!" Cô nàng bên trái giận dữ cãi lại.

 

Các cô gái tranh nhau sủng ái làm rùm beng, hắn chán ghét bèn đứng dậy bước vào sàn nhảy ở tiền sảnh điên cuồng nhảy múa. Tóc dài tung bay lộ vẻ mĩ miều, dung nhan mê hoặc đám đông, vạt trước áo sơ mi hoàn toàn mở ra, thân thể như rắn đong đưa, trêu chọc cả nam lẫn nữ. Không khí nhất thời vọt tới điểm cao nhất, tất cả mọi người vây quanh hắn, mê muội theo hắn mà gào thét, còn có một số ít nam nữ chủ động đến gần sát hắn, dán vào hắn nhảy những điệu khiêu khích, còn có người đưa tay chạm vào hắn, hắn cũng chẳng sao cả,chẳng qua chỉ bạt mạng lắc lu, nhảy nhót, ép mình phải cười....

 

Mấy vũ khúc kết thúc, hắn thở hổn hển đi xuống sân khấu, choáng váng lung lay một cái, bỗng một chàng trai trẻ tuổi lại gần lấp tức ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ hỏi: " Mệt không? Có muốn hay không tôi dẫn cậu đi nghỉ ngơi một chút."

 

Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người kia, khóe miệng gọi lên một nụ cười yêu mị

 

" Nhìn cho rõ, tôi là đàn ông!"

 

" Tôi biết, nhưng không sao cả." Chàng trai nín thở vuốt mặt hắn. Người này so với con gái còn khiến tâm hồn người khác khao khát hơn.

 

" Không sao cả? Có thật không? Cùng tôi ở chung một chỗ là sẽ chết đấy." Hắn cười, khóe miệng giương lên, cơ hồ dính sát vào bên môi chàng trai kia.

 

" Tôi không sơ chết." Người kia miệng khô lưỡi khô vội la lên.

 

Hắn khựng lại,nụ cười với lúm đồng tiền biến mất.

 

" Không sợ chết?" Người này lại dám ở trước mặt hắn nói không sợ chết? Ba chữ này giống như ngòi nổ nhen nhóm vào trái tim hắn, buồn bực bị thiêu đốt thành ngọn lửa, vẻ yêu mị biến đổi, thành một cơn tức giận, trong nháy mắt điên cuồng nổi lên, nặng nề huơ ra một quyền đánh cho tên văng lên trên bàn, tất cả chai rượu cùng ly vỡ tan đầy đất,  các cô gái kinh hoàng thét lên trốn tránh, gây ra sự hỗn loạn trong quán rượu

 

" Thật không sợ chết sao? Vậy bây giờ chết đi cho tao thấy! Chết đi!" Hắn gầm thét một tiếng túm chặt lấy tên kia đấm một phát.

 

Ai không sợ chết? Chỉ có kẻ không biết cái chết, không biết cái gì gọi là người chết mới dám nói như vậy!

 

Cả hiện trường xôn cao, chẳng ai ngờ được một người xinh đẹp như thiên tiên như vậy khi đánh người lại giống như yêu quái đằng đằng sát khí.

 

Trong đám bạn của tên kia, có người thấy thế cũng đánh tới, năm đánh một,  bởi vì tất cả mọi người uống chút rượu vào ra tay sẽ không biết kìm chế, đánh mù quáng, một người trong số đó thậm chí cầm chai rượu liền hướng mặt Đông phương khuynh Quốc đập xuống.

 

Hắn có thể tránh, nhưng lại không muốn tránh, đưa tay lên ngăn chặn, chai rượu vỡ vụn, cắt qua tay hắn đầy máu, cảm giác đau đớn kia cuối cùng cũng lấn át sự phiền giận trong trái tim hắn, cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu tươi, dường như điên rồi bỗng nhiên cười to, cười đến điên cuồng kịch liệt

 

"Ha ha..." thì ra tay còn có thể thấy đau? Thật làm cho dù có sắp bị tình yêu giày vò đến chết nhưng bụng vẫn thấy đói, miệng vẫn sẽ khát, tay vẫn sẽ đau.

 

Thì ra tình yêu không có đáng sợ như vậy sao? Một chút cũng không đáng sợ...

 

Năm kẻ kia cơ hồ cũng bị hắn dọa cho choáng váng.

 

Lúc này quản lý quầy rượu đi tới, theo phía sau là Thập Tứ. " Mau đưa tam thiếu gia nhà anh về đi!" Quản lý thở dai nói.

 

" Rất xin lỗi." Thập tứ tiến lên dìu Đông Phương Khuynh Quốc vẫn đang cười điên cuồng rời khỏi hiện trường. Ngày thứ mười, quán rượu thứ năm, Tam thiếu gia vẫn còn quậy chưa đủ sao?

 

Thập Tứ than thở, khẩn cấp liên lạc với Thập Nhất, nhanh chóng đưa Đông Phương Khuynh Quốc về Đông Phương gia.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Comments

  1. he he, giờ mới thx hai nàng nè :D
    Nói thiệt là ta không có khoái ông Khuynh Quốc này cho lắm. Mà càng đọc càng cảm giác đi vào ngõ ấy, ko thấy lối ra TT.TT
    à, quên, hai nàng đọc cv rồi, cho ta hỏi cái, có đúng nó là HE không đó???? *tự kỉ ở xó nhà*

    ReplyDelete
  2. Hix hix... TT.TT
    Để đến được cái HE còn bao đau thương đây ><

    ReplyDelete
  3. Ít nhất là hai anh chị ấy vẫn được yêu nhau ^ ^

    ReplyDelete
  4. ukm, còn sống để yêu là được *nuốt nước mắt*
    Ta là ta xót chị Tri Lai lắm lắm rồi đó ><

    ReplyDelete
  5. ổng 7 tình coi ổng quạy thấy sợ chưa ... .. thanks nàng ơi ...

    ReplyDelete

Post a Comment