[Chương 6.3] Sinh tử kiến

edit by Trúc Tử Anh

beta by LinhMaroon

Du Nhận lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Công vào một ngày cuối thu, người kia, đứng dưới tàng cây, đang nâng niu chiếc bình sứ mình chế tác, hướng về phía nương tử của gã mỉm cười. Rõ ràng một dung nhan diễm lệ,  xinh đẹp làm cho trái tim gã chấn động.

Gã không hiểu vì sao một dung nhan như thế lại xuất hiện trên người một nam tử?

Mà nam tử như thế lại hết lần này tới lần khác lại len lén ái mộ thê tử của gã!

Một năm sau, lại lần nữa nhìn thấy hắn, càng thêm phần xinh đẹp, khi hai người đụng nhau ở hành lang, hắn cúi đầu quỳ sát ở trước mặt gã vấn an.

" Ngẩng đầu lên." Gã ra lệnh, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gã. Đây là bọn hắn lần đầu tiên mặt đối mặt, bốn mắt đụng nhau, gã bị ý vị đặc biệt của Thiên Công mê hoặc.

Nhưng, trong mắt của hắn không có gã, dù gã đứng trước mắt hắn, hắn cũng chỉ toàn tâm toàn ý với thê tử của gã.

Một đoàn lửa cứ như vậy ở trong lòng gã bùng cháy lên, gã tức giận, gã căm phẫn, gã... ghen tỵ với chính thê tử của mình.

Gã khó có thể chịu đựng việc hắn và thê tử của mình lúc nào kè kè bên nhau suốt ngày, mặc dù gã biết rõ ràng thê tử yêu gã sâu đậm như thế nào, gã tuyệt đối không thể nào cũng hắn có bất kỳ tư tình gì cả, nhưng gã vẫn không nhịn được chua xót, hắn càng lưu luyến si mê thê tử của gã, hắn càng thêm chán ghét thê tử đã kết hôn với mình mười năm, cũng càng không chịu nổi sự đụng chạm của thê tử....

Điên cuồng đến như thế! Gã nghĩ, gã thực sự phát điên rồi!

Vì vậy gã chột dạ, hoảng sợ chạy trốn đến biên quan xa xôi, gã cho rằng, chỉ cần chạy tới một nơi thật xa, thứ tình cảm không nên có kia có thể dứt bỏ được, nhưng vô ích, không gian càng xa, nỗi tương tư càng sâu, gã thống khổ không dứt, mỗi ngày đều đau khổ, muốn trở về, rồi lại bởi vì không có cách nào đối mặt với ánh mắt thẳng thắn của thê tử, nên chậm chạp không về. Cho đến mùa đông năm đó, phương xa truyền đến tin tức về cái chết của hắn cùng thê tử bị bệnh nguy kịch, gã mới hoảng hốt hồi triều nhưng đường xá xa xôi, gã cuối cùng cũng chỉ có thể đưa tiễn thê tử của mình trước lúc lâm chung, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được. Người gã thích nhất, cùng với người yêu gã nhất, cứ như vậy cùng nhau biến mất trong sinh mệnh của hắn, ...Tim của gã vỡ nát, lại không phải vì thê tử của mình, mà lại là vì hắn! Hơn nữa khi gã biết được hắn cam nguyện lấy xương cốt của mình để làm thành đĩa sứ, chỉ vì muốn cùng thê tử của gã chết cùng, đồng sinh đồng tử, lửa ghen vốn dĩ che giấu trong lòng rốt cuộc cũng hóa thành ngọn lửa cuồng bạo, thiêu đốt lý trí cùng suy nghĩ của hắn.

Gã hận! Thật sự hận.

Sau khi phong lăng, gã đứng trước lăng tẩm thê tử mình thề với trời, gã không đem hắn cùng thê tử tách ra không được, gã không thể không có được hắn, hắn hóa thành quỷ, gã sẽ bắt quỷ, hắn hóa thành đĩa sứ, gã sẽ đoạt lấy đĩa sứ,gã, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều sẽ không bỏ qua hắn.

Chết cũng không bỏ qua.

Du Nhận từ từ mở mắt, ánh mắt bén nhọn như dao khắc, khuôn mặt gầy gò bởi vì bị thương càng lộ vẻ lạnh lùng.

Rơi vào lăng tẩm của công chúa, gã cả người bị thương nặng hôn mê một tuần lễ, nhưng trong khoảng thời gian này, trí nhớ của gã hoàn toàn thức tỉnh.

Sự tiếc nuối đau lòng của ngàn năm trước cũng đều theo kiếp trước khúc mắc đã tháo gỡ mà trở nên rõ ràng, gã rốt cuộc hiểu gã cả đời này gã vì cái gì mà tới.

Gã đến tìm "Hắn"! Tìm Thiên công đã khiến cho gã nhớ nhung thành hoang tưởng quấn quýt tới tận ngàn năm sau kia. Xương cốt Thiên Công giấu trong Sứ mỹ nhân đã bị trộm, Thiên Công liệu có khi nào cũng chuyển thế tới hiện đại? Nếu như thế thì đang ở nơi nào?

"Ông chủ, theo tin tức chúng ta lấy được 『 Sứ mỹ nhân 』  hiện tại đang ở Đông Phương gia. 『 Đông Phương mỹ nhân 』  bao đời nay có thể phục chế đến hoàn mỹ đồ gốm đời Tống. Chính vì tổ tiên bọn họ đã vào trộm được vật chôn theo này trong lăng tẩm công chúa". Mã Hải một tay bó thạch cao, một tay cầm một phần tài liệu đi tới.

" Phải không?" Du Nhận lạnh lùng khóe miệng giương lên. Quả nhiên không sai, Sứ mỹ nhân đang ở nhà của Đông Phương Khuynh Quốc! Như vậy gã rất nhanh sẽ cùng cái tên mỹ nam nghiêng nước kia gặp mặt?

" Còn có một tin đồn nói Đông Phương gia bởi vì Sứ mỹ nhân mà gặp phải lời nguyền rủa, mỗi con cháu cũng sống không quá ba mươi tuổi." Mã Hải lại nói.

" Ha? Nguyền rủa của Sứ mỹ nhân? Là nguyền rủa ư..." Gã cười lạnh. Thiên Công là vì tức giận phải chia lìa thê tử mới hạ lời nguyền rủa đó? Hừ nói như vậy gã còn phải cảm tạ Đông Phương gia giúp gã chia rẽ bọn họ.

" Vậy Văn Tri Lai? Cô ta bây giờ cũng đang ở Đông Phương gia?" Gã lại hỏi.

" Đúng vậy, cô ta đang làm khách ở Đông Phương gia, có lẽ một thời gian ngắn nữa sẽ không rời đi."

"Thật tốt quá, ta phải tìm cô ta! Con bé kia nhất định sẽ biết Thiên Công đã đầu thai chuyển thế hay không, Thiên nhãn của cô nhất định sẽ thấy người đó đang ở nơi nào, bởi vì cô ta năm đó là một Vu nữ tài giỏi! Một thiếu nữ sắp trở thành Quốc sư cung đình, cô ta không có gì không biết, cô ta cái gì cũng biết..." Hắn cười ác nghiệt, trong mắt phát ra những ánh lửa rét lạnh.

Comments

  1. thx Truc Tu Anh vs LM nha :D
    Chap nay lai thay ong Du Nhan BT roi ><
    Dc cai cung co vai phan sang to dc roi ^^

    ReplyDelete
  2. woa chap mới :Xxxxxxxx , thaks nàng nhìu nha

    ReplyDelete
  3. hì hì cám ơn nàng nha. được nàng ủng hộ như thế truyện đầu tiên edit của ta cũng cảm thấy mĩ mãn,cũng còn nhiều chỗ không tốt lắm nhưng các nàng đọc cm ủng hộ là ta vui lắm
    càng ngày càng thêm sáng tỏ tại sao nếu Văn tỉ tỉ yêu Khuynh Quốc sẽ dẫn tới cái chết
    cứ tiếp tục đọc chương tiếp theo nha :X

    ReplyDelete

Post a Comment