[Chương 5.4] Sinh tử kiến

edit by LinhMaroon

 

 

"Phò mã công chúa?" Mọi người đều ngây dại.

 

"Trượng phu của công chúa Tống thị năm đó, cũng đã chuyển thế mà tới, hắn đang tìm sứ mỹ nhân, nếu sứ mỹ nhân rơi vào tay hắn, chuyện có thể sẽ trở nên càng thêm phức tạp."

 

Đông Phương Khuynh Quốc chợt biến sắc: "Cô nói Du Nhận? Thì ra hắn...chính là trượng phu của công chúa kia hồi đó?"

 

"Đúng vậy."

 

"Chẳng lẽ hắn ngã vào cổ mộ còn chưa chết?" Rơi vào trong cổ mộ sâu không thấy đáy, còn có thể sống?

 

"Không, ông ta vẫn còn sống."

 

Đông Phương Khuynh Quốc hơi rợn, nếu như tên kia còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cửa.

 

"Khuynh Quốc, thế này là xảy ra chuyện gì ? Cổ mộ gì?" Đông Phương Phong Hoa vội hỏi.

 

Đông Phương Khuynh Quốc kể lại sơ lược những chuyện đã xảy ra, mọi người càng nghe càng kinh hãi, không ai ngờ được rằng, lúc lời nguyền vất vả mãi mới có thể hóa giải được, lại nhảy ra một nhân vật như vậy!

 

"Chờ một chút, cậu nói là...cậu tìm được lăng tẩm của công chúa?" Đông Phương Phong Hoa kinh ngạc không dứt. Vị trí lăng tẩm của công chúa đã thành câu đố, Tiểu Cửu tìm bao nhiêu năm cũng không thu hoạch được gì, làm sao Khuynh Quốc không chỉ tìm được, còn đi qua?

 

"Là Văn Tri Lai tìm được." Đông Phương Khuynh Quốc nói.

 

"Chuyện quan trọng như vậy sao giờ mới nói?" Lão phu nhân kêu lên.

 

"Trở về phát sinh nhiều chuyện như vậy, làm sao có thời gian mà nói rõ? Huống hồ, cổ mộ ở chỗ đó cũng không chạy đi đâu được, lần sau có thời gian đi tìm là được." Hắn hừ nhẹ nói.

 

"Anh không xuống xem một chút?" Đông Phương Tuyệt Thế lại hỏi.

 

"Không xuống, khi đó lăng mộ bị sụp, cộng thêm Văn Tri Lai đang bị thương..." Lúc đó hắn làm gì có tâm tư mà quản lăng tẩm, hắn chỉ một lòng muốn đưa Văn Tri Lai đi nhanh một chút.

 

"Sụp? Vậy nếu như không tìm được thì làm sao bây giờ?" Lão phu nhân vội la lên.

 

"Lão phu nhân, đừng lo lắng, vị trí  lăng tẩm, Khuynh Quốc tiên sinh đã nhớ." Văn Tri Lai nhẹ giọng trấn an lão phu nhân.

 

"Phải không? Khuynh Quốc, con có nhớ không?" Lão phu nhân quay đầu nhìn Đông Phương Khuynh Quốc.

 

"Coi như con có quên, Văn Tri Lai cũng nhớ." Đông Phương Khuynh Quốc nhun vai.

 

"Đúng đúng, Tri Lai à, cháu phải giúp Đông Phương gia nhà chúng ta tới cùng, đừng bỏ đi đấy!" Lão phu nhân kéo tay Văn Tri Lai, mềm giọng yêu cầu.

 

"Dạ." Cô gật đầu một cái. Nếu đã đến, cô sẽ chẳng quay về được, thậm chí, cô còn không xác định cô có thể sống được đến năm sau hay không.

 

"Lăng tẩm đã tìm được, Tiểu Cửu cũng không phải chạy đông chạy tây nữa, bảo con bé trở về đi!"Lão phu nhân nói với Cừu Nghĩa.

 

"Dạ." Cừu Nghĩa đáp lời.

 

Nghe thấy Tiểu Cửu sẽ trở về, trên mặt Đông Phương Tuyệt Thế thoáng qua một tia phức tạp, nhưng rất nhanh lại biến mất.

 

"Nhưng mà, trọng điểm bây giờ là phải điều tra người tên là Du Nhận này." Đông Phương Phong Hoa trầm ngâm.

 

"Đúng, phải cẩn thận người này." Văn Tri Lai nói.

 

"Theo cách nói của cô, cái người tên là Du Nhận kia, vì công chúa, nên mới muốn đoạt lại sứ mỹ nhân?" Đông Phương Tuyệt Thế thiếu kiên nhẫn hỏi, khuôn mặt chất đầy chán ghét. Kẻ thù hết tên này đến tên khác, xong chưa hả?

 

"Ông ta muốn lấy sứ mỹ nhân, cũng không phải vì công chúa, mà là vì công tượng, ông ta muốn tìm được chiếc đĩa có chưa hồn phách cốt nhục đó của công tượng." Cô nghiêm mặt nói.

 

"Cái gì? Vậy là ý gì/" Mọi người lại ngẩn ra.

 

"Chẳng lã hắn thống hận công tượng quấy rầy bà xã của hắn, đến chết vẫn còn quấn lấy công cúa không buông, giận đến mức chuyển thế đuổi theo?" Đông Phương Tuyệt Thế cười lạnh châm biếm.

 

"Không...Ông ta là vì yêu mà đến."

 

"Yêu?"

 

"Vị Phò mã kia, yêu công tượng có dung mạo diễm lệ xinh đẹp."

 

Đáp án này, lại làm cho tất cả mọi người đứng ở đây đều sững sờ.

 

Chuyện xưa phía sau sứ mỹ nhân sao lại phức tạp như vậy? Mà Đông Phương gia lại cố tình chọc phải cái thứ đồ nguyền rủa này.

 

"Phò mã kia là đồng tính luyến ái?" Đông Phương Tuyệt Thế trợn mắt.

 

"Tôi không biết, một người trong lòng khuynh hướng yêu thương là nhiều mặt, có lẽ, chỉ trong một khoảnh khắc, một ánh mắt giao nhau, hắn liền rơi vào lưới tình, từ đó không thể tự kiềm chế." Cô khẽ rthan.

 

"Nghiệt chướng a! Nghiệt chướng..." Đông Phương lão phu nhân lẩm bẩm nỏi.

 

"Công tượng lưu luyến si mê công chủa, Phò mã lại thầm mến công tượng, vậy công chúa kia...nàng có biết không?" Đông Phương Phong Hoa nghi ngờ hỏi.

 

Nhờ cậy cô...Tịnh Y

 

Công chúa nàng có biết không? Vấn đề này khiến cho Văn Tri Lai hơi lạnh, một cái chớp mắt, cô lại nghe thấy thanh âm kia.

 

Nhất thời, trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng, nhưng lại quá mơ hồ, làm cô không sao nắm bắt được.

 

"Này, sao cô không nói gì?" Đông Phương Tuyệt Thế thúc giục hỏi.

 

"Tôi..." Cô cố gắng muốn nắm giữ cảnh tượng đó, nhưng một trận đau nhói chợt ập tới, đôi mắt của cô nhíu lại, đau đến tái nhợt cả khuôn mặt.

 

Đông Phương Khuynh Quốc không hề xem nhẹ sự khác thường của cô, lập tức đứng dậy.

 

"Đừng có nói với tôi là công chúa ngây thơ cái gì cũng không biết đấy, từ chuyện nàng ta bố trí công tượng, để cho hắn chuyển thế thành nữ nhân, nàng ta tuyệt đối cũng là một nhân vật khôn khéo." Đông Phương Tuyệt Thế cười nhạt.

 

"Công chúa nàng..." Tại sao cô không thấy rõ được cảnh đỏ? Chỉ có những chuyện liên quan đến chính cô cô mới nhìn không thấy, chẳng lẽ, quá khữ của cô cùng công chúa có liên quan?

 

"Cô có vẻ rất lúng tủng, sao vậy, cô không phải là tiên tri sao? Cũng có chuyện cô nhìn không thấy được sao?" Đông Phương Tuyệt Thế đùa cợt nhìn vẻ mặt hoang mang của cô.

 

"Tuyệt Thế..." Mọi người đồng loạt trách cứ sự vô lễ của Đông Phương Tuyệt Thế, Đông Phương Khuynh Quốc đã sớm không nhẫn được nữa, khuôn mặt thối lại, tiến lên vươn tay kéo Văn Tri Lai từ trên ghế salon lên.

 

"Đừng hỏi nữa, để cô ấy nghỉ ngơi đi."

 

"Không sao, tôi vẫn khỏe." Văn Tri Lai nhàn nhạt nói.

 

"Không, cô mệt rồi, về phòng." Hắn mạnh mẽ dìu cô đi, không để ý đến sự kinh ngạc của mọi nười, trực tiếp kéo cô ra khỏi phòng khách, lùi về khu nhà riêng biệt phía sau.

 

Đông Phương Tuyệt Thế nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, lạnh giọng giễu cợt: "Anh ba không phải là đã thích cái cô mù này rồi chứ?"

 

"Tuyệt Thế, chú ý cách dùng từ của cậu/" Đông Phương Phong Hoa quát lên.

 

"Hừ! Em nào có dùng sai từ? Mắt không nhìn thấy thì gọi là mù, tất cả các từ điển quốc ngữ đều giải thích như vậy, nếu không tự anh đi mà tra." Hắn hừ nhẹ một tiếng, vung mái tóc đuôi ngựa, đi thẳng lên lâu.

 

Đông Phương lão phu nhân có chút kinh ngạc.

 

Tại sao ba đứa nhỏ này đều thích phải người không nên thích vậy? Từ Triệu Mộ Hiền cho đến Hắc Tĩnh, bà đã thỏa hiệp hai lần, nay lại đến một cô Văn Tri Lai?

 

Cô ta mặc dù là một cô gái tốt, nhưng mà mắt của cô ta...

 

"Phong Hoa..." Lão phu nhân nhìn đứa cháu cả.

 

"Bà nội, đừng lo lắng, Cừu Nghĩa từng nhắc qua, Văn Tri Lai tuyệt đối không thể nói chuyện yêu đương nam nữ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng,, cô ấy nhất định sẽ biết nặng nhẹ thế nào." Đông Phương Phong Hoa ngoài miệng an ủi bà nội như vậy, trong lòng cũng cảm giác được, một đứa chưa từng nghiêm túc với bất cứ chuyện gì như Khuynh Quốc, lại đối với Văn Tri Lai khác thường như vậy.

 

"Phải không? Vậy thì tốt. Rảnh rỗi hãy khuyên nhủ Khuynh Quốc, đối tượng phải tìm tử tế, đừng nóng vội." Đông Phương lão phu nhân thở dài một tiếng. Thời gian này bà bị kích thích không nhỏ,hết chuyện sứ mỹ nhân bị vỡ, lại đến chuyện Thiên Kiêu bị trọng thương, sau đó lại đến Hắc Tĩnh mang thai, bây giờ Khuynh Quốc lại đi yêu một cô gái mù,tim cứ nhảy lên nhảy xuống, cũng đủ dằn vặt bà quá rồi.

 

"Cháu biết, Cừu tổng quản, phiền chú đỡ bà nội vào nghỉ ngơi." Hắn nhìn Cừu Nghĩa nói.

 

"Được." Cừu Nghĩa đáp một tiếng. dìu lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi.

 

Đông Phương Phong Hoa một mình đứng ở phòng khách, nhìn bức mỹ nhân đồ trông không kia, nghĩ thầm, theo tính tình của Khuynh Quốc, sẽ chẳng quản đối phương có đáp lại hay không, một khi yêu, chỉ sợ là lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, đến chết cũng sẽ không bỏ qua....

 

Con cháu Đông Phương gia chỉ có ba mươi năm tuổi thọ ngắn ngủi, tựa hồ chính là như vậy, nếu muốn yêu, thì yêu đến liều lĩnh.

 

Vừa điên cuồng vừa mãnh liệt.

 

Giống như sự si ngốc của công tượng kia, hết thuốc chữa giống nhau.

 

Đây, có lẽ mới là lời nguyền chân chính của sứ mỹ nhân chăng!

 

 *** Chương này dài thấy sợ luôn ="= ***

Comments

  1. tem này :X rất hay chương sau là bạn edit nha
    nói trước là bạn Du Nhận vô cùng biên thái
    cứ chờ cái hay nha nhưng k rõ là chương nào nữa :))

    ReplyDelete
  2. aaaaaaaaaa.........................
    Tri Lai tỉ tỉ của ta có thiên nhãn thì cần chi mắt thường hả *bạo phát a*
    Tại sao chỉ vì mắt chỉ không nhìn thấy mà >"<

    ReplyDelete

Post a Comment