[Chương 4.2] Hoàng tử yêu nói giỡn

edit by LinhMaroon

 

 

 

Bọn họ ước chứng tránh đối phương ba ngày.

 

Bởi vì hoàng cung rất lớn, cho nên chỉ cần cố ý tránh, có đến ba tháng cũng chẳng chạm mặt nhau.

 

Nhưng mà sau ba ngày, vẫn có người không kiềm chế được cuộc sống nhàm chán, giả vờ mượn danh tản bộ, đi tới gần tẩm cung của Thiên Thiên, hơn nữa lượn qua rồi lượn lại, giống như đang chờ ai đó xuất hiện.

 

Ở một mảng hoa tường vi đỏ tươi, Khổng Ất Nhân nhìn Thiên Thiên ngồi trong hoa uyển, ngẩng đầu như đang suy nghĩ gì đó nhìn trời một lúc lâu, sau đó lại cúi đầu bóc hạt dẻ.

 

Nhưng mà bóc xong hạt dẻ rồi nàng cũng không bỏ vào miệng, mà là đặt vào trong một cái bát lớn, hạt dẻ bên trong ước chừng đã được nửa bát.

 

Nàng thích ăn như vậy, làm sao lại để hạt dẻ trong bát mà không ăn vậy?

 

Nàng....có tâm sự phải không?

 

Ngay sau đó hắn lại cười thầm bản thân, nàng thì có tâm sự gì? Cơ lẽ đang suy nghĩ xem làm thế nào để chỉnh hắn, tung ra một ngụm ác khí đây.

 

Hắn chợt phát hiện gần đây ở trong cung so với xuất cung đi dạo còn thú vị hơn nhiều lắm, cuộc sống bắt đầu trở nên thật vui vẻ.

 

Khổng Ất Nhân không có phát hiện ánh mắt mình nhìn nàng đã trở nên ôn nhu, nụ cười nơi khóe miệng cũng ngày càng sâu.

 

"Nàng đã bóc hạt dẻ ba ngày rồi." Hải công công nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói.

 

"Tại sao?" Hắn theo trực giác hỏi.

 

Thanh âm của Hải công công càng nhỏ hơn, thần bí nói: "Không biết."

 

"Ông đây là đang giỡn..." Hắn tức giận quay đầu lại, nhất thời kinh hãi "Ông ở đây làm gì?'

 

"Nô tài quan tâm ngài nha, chủ tử." Hải công công cười hi hi.

 

Hắn giống như kẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, đỏ mặt lên, thẹn quá hóa giận: "Không khiến ông nhiều chuyền."

 

Hải công công vội vàng đuổi theo phía sau hắn đang sải bước bỏ đi, giọng to lên thỏa thích.

 

"Chủ tử! Chủ tử, ngài đi đâu vậy? Chủ tử, ngài đừng có xấu hổ nha! Giữa muôn ngàn thế giới, chỉ lưu luyến một đóa hoa là nặng nề như vậy đó, nô tài nguyện ý để người giống như vó ngựa  phiêu bạt kia, theo trăng đuổi sao mà đến hái lấy, cũng không nguyện nhìn người một mình ở dưới khóm hoa mà tiều tụy nha, chủ tử...."

 

"Câm, miệng!"

 

Thiên Thiên ngồi trong hoa viên bỗng chốc ngẩng đầu lên, hai tròng mắt chất đầy sự tha thiết,  chờ mong nhìn quanh bốn phía.

 

Nàng giống như nghe thấy thanh âm của hắn...còn có Hải công công....

 

"Thối! A Lý Thiên Thiên, ngươi lại đang nằm mơ giữa ban ngày, hắn làm sao có thể tới đây?" Nàng hừ một tiếng, vẻ mặt lại có một tia buồn bã không tự chủ được."Hắn ước gì cách đứa công chúa điêu ngoa như ta càng xa càng tốt, ta cũng như vậy còn gì? Có thể cách tên vương tử thân kinh nhu hắn càng xa càng tốt."

 

Nàng căm phẫn trào dâng nói xong, trong chốc lát lại ngẩn người.

 

A, mùa thu có chút lạnh đây!

 

**********

 

Để tỏ ra hắn với Thiên Thiên một chút hứng thú cũng không có, sáng sớm hắn đã đổi lại y phục cải trang, cường hào ác bả kinh sư "Khổng Ất Nhân" lại lần nữa khoác lên người.

 

Hắn lượn khỏi hoàng cung, đi vào dân gian,  chen vào đám người, hơn nữa thừa cơ phạt gian trừ ác mấy tên hiếp đáp dân lành...Ách, là đi ăn thịt cá, ở mấy quán dân thường mở .

 

Hắn một thân ngân bào xuất hiện ở "Bát phương lâu" nổi danh kinh sư.

 

Nghe đồn nơi này lừng danh thiên hạ, vô luận là nem cuốn ngân ti, thịt tẩm bột rán, đậu phụ bàng, bánh bao hấp thịt cua, đều là nhất tuyệt.

 

"Tiểu Nhị, đem một bình Long Tỉnh lên đây, trà phải ngon, không được nát, một phần bánh bao hấp thịt cua, không được cho thịt cua, sườn xào chua ngọt không được thêm đường, xì dầu nhiều một chút, sườn nạc một tí." Hắn ngồi xuống, mắt cũng không chớp khí không hụt nói liền một hơi.

 

"Khách quan, vậy trà của ngài muốn nóng hay lạnh? Bánh bao hấp thịt cua muốn sáu cái hay tám cái? Sườn xao chua ngọt xì dầu muốn một muôi hay là nửa muôi? Sườn muốn bên phải mỡ ba nạc bảy hay bên trái nạc tám mỡ hai?" Tiểu nhị Bát phương lâu thân kinh bách chiến, một chút cũng không bị áp đảo.

 

"Tùy tiện, ta rất là  dễ chăm." Hắn vui vẻ nở nụ cười, nói chuyện với người thông minh thật là sảng khoái nnha.

 

"Dạ, tới ngay." Tiểu nhị đối với loại khách mở mắt nói mồ này thấy nhưng không thể trách, cười dài cúi người lui ra.

 

Một lát sau, một bình trà long tỉnh mùi thơm bốn phía được đưa lên, hắn hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười hài lòng.

 

Chỉ chốc lát sau, thức ăn hắn gọi cũng được đưa tới, Khổng Ất Nhân cứ như vậy chẳng lo lắng ngồi uống trà ăn điểm tâm, từ lan can lầu hai của nhã gian ngắm xuống dưới, trên đường cái náo nhiệt nam nam nữ nữ tới lui không dứt, ngắm về phía xa, những mái hiên trang nhã cổ kính nối nhau san sát, từ từ hợp lại thành cảnh sắc đế đô rộng lớn khí thế.

 

Bất quá, tại sao lại cảm thấy có một loại buồn bã nhàm chán vậy?

 

Hắn nhấm một ngụm trà, đột nhiên liếc thấy một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc.

 

Khổng Ất Nhân tim đập từng nhịp, vội vàng đặt chén trà xuống, dụi dụi mắt, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.

 

"Ha?" Trùng hợp như vậy, giống như mơ ước thành sự thật hay tâm nguyện đạt thàn, hắn đơn giản không thể tin được may mắn của mình.

 

Thiên Thiên không muốn tiếp tục chờ đợi ở trong cung ngẩn người than thở nữa, mấy ngày nay nàng trở nên chẳng giống mình chút nào, cũng chẳng biết là trúng phải tà gì.

 

Cho nên nàng quyết định ra ngoài hóng mát một chút,có lẽ tâm tình sẽ khôi phục bình thường một chút.

 

"Này! Lên đây uống chén trà." Lý trí nhất thời không thấy bóng dáng, Khổng Ất Nhân bị tình cảm hưng phấn quá kích động thúc đẩy, không chút nghĩ ngợi tựa vào lan can nghiêng người ra phía ngoài, tự nhiên nở một nụ  cười câu hồn với nàng.

 

Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng hít một hơi, hai gò má không nhịn được hồng lên.

 

Tại sao lại là hắn?

 

Kinh thành trên lý thuyết không phải là rất rộng sao? Làm sao nàng cứ đụng phải hắn mãi vậy?

 

"Có muốn uống chén trà không? Ta mời." Hắn cười hi hi, giọng nói nhiệt tình.

 

Giống như đem chuyện ba ngày trước quên sạch sẽ,một chút cũng không lúng túng.

 

"Không muốn." Nàng quả quyết cự tuyệt, cúi đầu muốn đi.

 

Nàng mới không muốn để hắn có cơ hội khiến cho mình choáng váng đầu óc, tim đập loạn xạ.

 

Mùi vị xa lạ kích thích lại thấp thỏm không thể nắm bắt này cực kỳ không dễ chịu, so với ăn lẩu cay còn khiến người ta nghiện dễ dàng hơn...Tóm lại, rất là phiền toái!

 

Giống như bây giờ, hắn chẳng qua chỉ nói với nàng hai câu, nàng đã bắt đầu tâm hoảng ý loạn, hai chân như nhũn ra.

 

"Đừng như vậy mà, dù gì ta cũng là đầu sỏ ở đây, có ta đưa người đi, ngươi mới không dễ dàng bị thiệt nha!" Khổng Ất Nhân hết sức khoe khoang, hồn nhiên quên mất sáng nay còn thề rằng đối với người ta không hề có chút hứng thú.

 

Không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn luôn có một loại vui sướng  cùng thích thú không nói ra được.

 

Chính là loại vui sướng không thể ngăn chặn này, khiến cho hắn mỗi lần đều quên đi sự kiên trì cùng với nguyên tắc của chính mình.

 

"Vậy cũng chưa chắc, theo cái tính sớm nắng chiều mưa của ngươi, nói không chừng một khắc trước còn giúp ta mặc cả,  lúc sau đã giúp lão bản làm thịt dê béo rồi." A Lý Thiên Thiên nàng rất biết nhìn người.

 

"Chậc, sao lại không có lòng tin với ta như vậy? Như vậy đi, nếu như ta phục vụ không khiến ngươi hài lòng, ngươi có thể ném ta xuống sông bất cứ lúc nào."

 

Như vậy đã đủ chí cốt chưa? Hắn cơ hồ sắp vì bản tính hiền lành của mình mà cảm động đến chảy nước mắt.

 

"Phải không?" Nàng hoài nghi.

 

Ai da da, hắn đường đường là Nhị hoàng tử, hình tượng của phiên phiên kinh sư tiểu lang quân sao có thể bị hoài nghi được? Khổng Ất Nhân vội vàng khua môi múa mép, ánh mắt cười đến càng có mị lực.

 

"Nếu không ngươi nghĩ coi, coi như là có đồ ăn ngon, có phong cảnh đẹp, bên cạnh lại không có người chia sẻ phụng bồi, như vậy cũng mất đi một nửa thú vị, cho nên về tình về lý về pháp, ngươi đều nên để ta tận tình làm chủ." Hắn nhẹ nhàng đề nghị.

 

Mặc dù không biết hắn tại sao đột nhiên lại đổi tính đối với nàng tốt như vậy, Thiên Thiên vẫn có chút du dự, cuối cùng vẫn đánh không lại sự nhảy nhót mãnh liệt của nội tâm cùng với mong mỏi.

 

"Vậy ngươi xuống."

 

"Không bằng ngươi đi lên." Ánh mắt hắn lóe lóe.

 

"Nếu ta đã ở trên đường rồi, đương nhiên là ngươi phải xuống." Nàng nửa bước cũng không lùi.

 

Nữ nhân này không thể dịu dàng một chút sao? Hắn có chút ngứa răng.

 

"Nếu đã tới, thì lên đây uống chén trà đi, ngươi đi lên!" Hắn cùng nàng tranh cãi.

 

"Ngươi cứ dây dưa lằng nhằng như vậy rốt cuộc có muốn dẫn đường hay không? Ngươi xuống!"

 

"Dù sao cũng không vội, ngươi cứ lên..." Hắn nhìn thấy nàng quay đầu rời đi, lòng hoảng hốt, cũng chẳng kịp khua môi múa mép nữa, vội vàng kêu to: "Ta đi xuống ta đi xuống, ta lập tức sẽ xuống ngay, ta đang đi xuống đây!"

 

Sau đó có tiếng người lách ca lách cách lảo đảo lao xuống lầu, Thiên Thiên chớp chớp mắt, đầu tiên là tò mò, nghi ngờ, cuối cùng không nhịn được mà phì cười.

 

Nàng ung dung khoanh tay, nhíu mày cười nhìn hắn thở hổn hển xuất hiện.

 

"Đi thôi đi thôi." Đầu hắn đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú tràn ngập vui mừng.

 

"Được." Nàng như không có chuyện gì xảy ra gật đầu một cái.

Comments

  1. Đi thôi đi thôi đi thôi đi thôi đi thôi !!!!!!!
    Cảm giác được đi ... đi ... đi ... đi ... đi ..., thật là khoái hoạt a!
    Có thêm một người (không thêm không bớt) để đầu mày cuối mắt tiền hô hậu ủng, chính là hạnh phúc thật sự nha.
    Bài này lẽ ra nên được post vào ngày mồng 1 Tết cho nó hên, hên cả người post lẫn người đọc a.
    Thanks nàng nhìu.

    ReplyDelete
  2. oa.......
    Yeu LM ghe co ^.^~ Cho ta hun nang cai nao *moah* :"> Thx nang nhieu lam y :">
    Cai anh nay thiet la =]] H thi het thik nam nhan that roi do =]]

    P.S: Thuc ra so vs cac chuong truoc, chuong nay ko BT cho lam, neu ko muon noi la no rat BT (tru doan cua Hai cong cong)

    ReplyDelete
  3. ờ thì là tại mấy chương trước nó BT quá mà nên chương này nó bình thường là phải :))

    ReplyDelete
  4. chap nay thay sao em a ha ! Hai anh chi bat dau mong cho nhau ~! Thanks em !

    ReplyDelete
  5. Ông Hải công công này văn hoa gớm =]]]. Mà ta thấy mấy chương trước cũng bình thường mà, hay là tại ta biến thái nhể =))))

    ReplyDelete

Post a Comment