[Chương 1.1] Công tử sờ sợ

Công tử sờ sợ


Trạm Lượng


Edit by: LinhMaroon


Beta by ruacon


Chương 1.1


Thời tiết mù mịt, mây mù dày đặc nơi cuối trời, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống, khiến cho bên trong tiểu điếm ở nơi hoang vu thường ngày vắng vẻ, nhất thời có không ít khách mắc mưa trốn vào, làm quán nhỏ vốn đã chật lại càng thêm chật chội.

Trong điếm, tiểu nhị ca vội vàng châm trà, bưng thức ăn, hận không thể phân thành hai người mà làm, ngoài cửa lại có hai vị khách mắc mưa đi vào.

"Chủ tử, chúng ta trước ở trong điếm này tránh mưa nghỉ ngơi một chút đi!" Một thị đồng tuổi chừng 14, 15 vội vàng thu hồi dù giấy, cầu y không có kết quả khiến cho khuôn mặt thanh tú nhanh nhẹn trẻ tuổi có chút hơi ảo não, hôm nay ông trời lại còn đổ một trận mưa lớn bất thình lình như vậy, khiến cho chủ tử vốn đã có bệnh trong người sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Ừ."

Thanh âm như gió xuân dễ nghe nhè nhẹ đáp lại, nam tử mặc đồ trắng mặt mũi thanh tịnh khiến người ta nhìn vào không tự chủ mà sẽ gác địch ý lại, thả lỏng tinh thần chậm rãi cười yếu ớt, tâm trạng vui vẻ tựa hồ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận mưa lớn này.

"Khách quan, mời vào trong! Mời vào trong!" Thấy lại có khách tới cửa, tiểu nhị trong điếm vội vàng tiến ra tiếp đón, nhanh chóng nhìn quanh một cái, phát hiện mấy cái bàn đều đã bị khách mắc mưa tới ngồi đầy, chỉ còn lại có một cái bàn có một tiểu cô nương áo tím độc chiếm, lập tức trên mặt hiện lên nụ cười đầy áy náy. "Khách quan, ngại quá, bên trong bàn đều chật kín cả rồi, không ngại ngồi cùng bàn chứ?"

Nghe vậy, thị đồng trẻ tuổi tựa hồ có chút bất mãn, còn nam tử mặc đồ trắng lại cực kỳ hiền hòa, lễ độ cười nói: "Không sao! Làm phiền tiểu nhị ca."

Tựa hồ có chút kinh ngạc trước thái độ hiền hòa lễ độ của nam tử áo trắng bất phàm mang theo quý khí trước mặt, điếm tiểu nhị đột nhiên cảm thấy được tôn trọng, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt lập tức chuyển thành cực kỳ nhiệt tình: "Không phiền toái! Không phiền toái! Hai vị khách quan, xin mời đi theo ta."

Dẫn thẳng hai người đến cái bàn còn trống duy nhất trong góc , điếm tiểu nhị cúi chào khom người thương lượng với thiếu nữ xinh đẹp.

"Cô nương, thật sự ngại quá, quán của ta nhỏ, hôm nay lại đông người, không biết hai vị khách quan này có thể ngồi chung bàn với cô được chứ?"

Vươn chiếc cổ nhỏ nhắn, thiếu nữ kiều nhỏ ngước mắt nhìn nam tử vận đồ trắng một cái, cảm thấy hắn nhìn trông cũng thuận mắt, lập tức cười hi hi gật đầu đồng ý.

"Đa tạ, tiểu cô nương." Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên, nam tử áo trắng nhu hòa nói cảm ơn xong, mới ưu nhã ngồi xuống.

"Khách quan, muốn dùng gì?" Vội vàng giúp khách châm trà, điếm tiểu nhị ân cần cười hỏi.

"Mang mấy đĩa thức ăn tươi một chút là được, tiểu nhị ca, làm phiền ngươi." Nam tử áo trắng trước sau vẫn cười  nhẹ tao nhã, không có một chút vênh mặt hất hàm nào chỉ vì đối phương là tiểu nhị trong tiểu điếm, giọng nói vẫn khách khí như vậy.

"Được, tới ngay!" Cảm giác mình được tôn trọng một lần nữa, điếm tiểu nhị tâm tình rất tốt, nhanh chóng lui xuống thu xếp.

"Kiếm Nhi, ngươi cũng ngồi, đừng đứng nữa." Giọng nói nhàn nhạt mềm mại, muốn thị đồng đứng phía sau cũng cùng ngồi xuống.

"Chủ tử, như vậy sao được? Kiếm Nhi vẫn nên đứng thì tốt hơn..." Cuống quít lắc đầu, thị đồng trẻ tên gọi Kiếm Nhi trong lòng biết chủ tử trước đến nay đối đãi với người dưới như thân thích, nhưng vẫn không dám đi quá giới hạn, cẩn thủ bổn phận muốn đứng hầu hạ chủ tử.

"Điếm này lớn thế nào? Ngươi đứng sau lưng ta, sợ là sẽ làm phiền tiểu nhị ca đi lại, vẫn là ngồi xuống đi!" Thần thái nhu hòa, nam tử áo trắng mỉm cười nói.

Trong lòng biết tâm tư chủ tử tinh tế, săn sóc, tìm cớ muốn hắn cùng nhau ngồi xuống nghỉ ngơi, Kiếm Nhi biết chủ tử kiên trì, lúc này mới ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Một bên, thiếu nữ mặc đồ tím vốn đang thoải mái vui vẻ thưởng thức bát mì canh của mình, vừa nghe thấy đoạn chủ tớ đối thoại như vậy xong, không nhịn được tính tình trời sinh bướng bỉnh phụt một tiếng bật cười.

"Ngươi cười cái gì?" Kiếm Nhi còn trẻ khí thịnh, lập tức trừng mắt nhìn chất vấn, cảm thấy tiểu cô nương này bỗng dưng lại cười loạn, thật là không có lễ phép.

"Làm sao? Cười cũng không được sao?" Gương mặt xinh đẹp cười như hoa xuân rực rỡ, tiếng cười của thiếu nữ áo tím như chuông bạc trong trẻo rất dễ nghe, chẳng qua là lời nói phun ra không thể gọi là xuôi tai được. "Ta cười chủ tử ngươi đối xử với ngươi thật chẳng tốt lành gì, tên hay thì không lấy, lại lấy cái gì mà Tiện Nhi với không Tiện Nhi, cho dù mệnh không tiện, chỉ sợ gọi lâu cũng thành tiện." Hì hì, người bên ngoài thật là quái dị, sao lại gọi là Tiện Nhi được chứ? Ngại mệnh mình còn chưa đủ tiện sao? Quái lạ! Quái lạ!

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Cuối cùng cũng hiểu ra tên mình đang bị cười nhạo, khuôn mặt Kiếm Nhi đỏ lên, tức đến hư người nói: "Ta là Kiếm trong kiếm khách!"

"Đúng nha! Tiện trong tiện khách, không sai chứ!" Thiếu nữ áo tím cười đến ranh mãnh.

"Là Kiếm trong đao kiếm!" Nghe ra ý ở ngoài lời của nàng, Kiếm Nhi lập tức chữa lại rống giận, mặt đã giận đến mức xanh mét.

Đáng ghét! Nữ nhân quái lạ này rốt cuộc có biết chữ hay không vậy?

"Đao tiện?"  Đôi mắt sáng long lanh lại thoáng qua nét cười tinh ranh, thiếu nữ cố ý lắc đầu than thở, lục lạc nhỏ nhắn đeo trên người làm trang sức cũng phát ra tiếng đinh đinh đang đang lanh lảnh dễ nghe. "Một cây đao đang tốt lành, làm gì lại nói nó tiện chứ?! Nên biết là, đao thì không có sinh mạng, tiện chính là cái người dùng đao ấy..."

Lúc này mà có lỡ tay giết người, chủ tử chắc sẽ tha thứ chứ?

Cố gắng đè xuống nỗi xúc động muốn rút kiếm chém người, Kiếm Nhi vô cùng xác định, nữ nhân trước mặt này là cố tình gây sự.

"Tiểu cô nương, thị đồng của ta còn nhỏ tính tình đơn thuần thẳng thắng, cô đừng trêu chọc hắn nữa." Giọng nói nhu hòa nhẹ nhàng vang lên, nam tử áo trắng cười nhẹ hòa giải, đối mắt ôn hòa trong trẻo lấy phương thức làm cho người ta không cảm thấy uy hiếp âm thầm quan sát thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Là người lớn cái dạng gì, mà lại yên tâm để cho một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đi lại một mình bên ngoài, chẳng lẽ không sợ thói đời hiểm ác, đụng phải ác đồ sao?

Mặc hắn nhìn, thiếu nữ phát ra một tiếng cười thoải mái như chuông bạc, khuôn mặt nhỏ giả làm cái mặt quỷ, tính trẻ con lại ngúng nguẩy cái cổ xinh xắn, vui vẻ ăn tiếp bát mì canh của mình, không để ý đến hai người nữa, giống như là hứng thú trêu chọc người khác đã hết, cảm thấy chẳng còn gì vui nữa.

Thấy thế, nam tử áo trắng khẽ mỉm cười, lấy ánh mắt trấn an thị đồng nhỏ tuổi, cũng không đáp lời cùng thiếu nữ nữa.

Chỉ chốc lát sau, điếm tiểu nhị bưng lên thức ăn nóng hổi xong, hắn mới ôn nhu lễ phép mở miệng --------

"Tiểu cô nương, không chê, cùng nhau dùng đi!"

Thiếu nữ ngước mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó cười dịu dàng, ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nói, liền tự mình động thủ hạ đũa, gắp thức ăn bỏ vào trong cái miệng xinh xắn.

Này... này... Nữ nhân này có biết lễ phép hay không vậy, cả câu cám ơn cũng không biết nói sao?

Một bên, Kiếm Nhi nhìn mà nhíu cả chân mày, lòng tràn đầy mất hứng, ngược lại nam tử mặc đồ trắng vẫn ẩn ẩn cười nhẹ như cũ, hoàn toàn không thấy không vui chút nào.

"Kiếm Nhi, ngươi cũng mau dùng đi!" Dặn dò thị đồng nhỏ cùng nhau dùng cơm, hắn cũng nhấc đũa lên.

Trên bàn thức ăn, nam tử áo trắng nhai kĩ nuốt chậm, ăn được chẳng là bao, ngược lại thiếu nữ không khách khí chút nào, đổi khách làm chủ trắng trợn hưởng dụng, nhìn mà khiến thị đồng nhỏ rất là bất mãn, không cam lòng yếu thế tăng nhanh tốc độ ăn cơm, tuyên bố tranh giành với thiếu nữ.

Ha! Cái tên thị đồng kêu Kiếm Nhi này chơi thật vui nha!

Comments

  1. tuy la moi trang 1 nhung cung du cho thay truyen rat hay,cam on ban da chon truyen nay de post,mong la duoc doc het truyen.Thanks

    ReplyDelete
  2. Truyen hay lam ban a, mong chap tiep.Thanks!

    ReplyDelete
  3. Cai co be nay vui that ! Thanks em !

    ReplyDelete
  4. Cô nàng này quậy thật nhỉ

    ReplyDelete
  5. Bat dau co hiem khich, vui roi day, cam on ban

    ReplyDelete
  6. Thanks. Mở đầu xem ra cũng hấp dẫn.

    ReplyDelete

Post a Comment