[Chương 4.4] Sinh tử kiến

Edit by Trúc Tử Anh

Beta by LM

" Tại sao? Tại sao không có cái nào là ngôi mộ mà tôi muốn tìm kia?" Du Nhận nhìn chằm chằm vào đám phế tích bị tàn phá chỉ còn lại tường đổ vách xiêu trước mắt, bởi vì hy vọng, rồi lại một lần nữa thất bại mà giận đến siết chặt hai nắm tay.

Văn Tri Lai lẳng lặng đứng ở một bên, trên mặt trừ hơi có vẻ mệt mỏi ra,  không có bất kỳ biểu cảm gì.

"Cô..." Du Nhận xông về phía cô, nắm lấy bả vai gầy của cô tức giận trách mắng: "Cô giở trò gì phải không? Văn Tri Lai, cô cố ý lừa tôi , đúng không? Chúng ta đã ở khu vực Hà Nam Tống lăng tìm gần cả tháng, kết quả thì sao? Không có một cái nào là tòa cổ mộ tôi muốn tìm!"

" Nơi này có hơn ba mươi lăng mộ triều Tống, cũng thuộc về Vương tộc nhà Tống, lăng mộ của công chứa ông muốn tìm cũng có ở trong đó." Đối mặt với dữ tợn của gã, cô mặt không đổi sắc.

" Vậy sao tôi hầu như đã đi tìm từng khu lăng tẩm, nhưng không hề có bất kỳ cảm giác nào? Không có ngôi mộ xuất hiện trong giấc mộng của tôi!" Gã gào lên.

" Hoặc là thứ để cho ông có cảm ứng, không phải là cổ mộ, mà chính là đồ trong mộ, mà đồ như vậy, có thể sớm đã bị kẻ trộm mộ lấy cắp rồi." Cặp mắt trong suốt kia của cô không có chút tạp chất nào đặt trên khuôn mặt của hắn. Sắc mặt của Du Nhận thay đổi trong chớp mắt.

"Mỗi ngôi cổ mộ ở đây đều đã bị trộm qua, tất cả những vật phẩm trong mộ, đã sớm không còn, hoặc là cũng đã sớm hư hại, ngay cả hài cốt của công chúa, từ lâu cũng đã hóa thành bụi đất, hương hồn đã tan, chuyển thế đổi thay rồi. Giờ đã là ngàn năm sau, chấp nhất không buông, chỉ còn có mình ông mà thôi."

Du Nhận kinh sợ nhìn chằm chằm cô, cùng với đôi mắt quá mức biến ảo kia của cô: " Cô ...biết tôi đang tìm cái gì?"

"Ông muốn tìm một chiếc đĩa, một chiếc đĩa tên là 『 sứ mỹ nhân 』 ." Giọng nói khẳng định, vẻ mặt hiểu rõ, làm cho người ta ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không có.

Hắn bị làm cho sợ tới đến mức lùi lại ba bước thiếu chút nữa ngã ngồi ở trên thềm đá.

" Cô ..." Cô ta biết! Thậm chí ngay cả tên của chiếc đĩa trong mộng của gã cũng nhất thanh nhị sở.

Vừa nhắc đến "Sứ mỹ nhân", giữa ban ngày ban mặt, lại bốc lên một trận âm phong quỷ dị, trong nháy mắt đất đá bay mù trời, thành một vòng xoáy, lấy Văn Tri Lai làm trung tâm đảo quanh, thổi tung mái tóc đen của cô, cũng hất bay vạt áo trắng của cô.

Thiên Nhãn mở rông, từng cảnh từng cảnh xẹt qua đầu cô, hết thảy ân oán, hiện lên trong mắt cô....

Du Nhận kinh hãi nhìn chằm chằm cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô lúc này, tựa như một Vu nữ*!

*phù thủy

"Thật ra thì, mộ của công chúa đang ở ngay dưới chân ông, nàng là người con gái được Hoàng Đế sủng ái nhất, vì vậy an táng phải đặc biệt kín đáo. Nơi này, chính là nơi ông đã tự mình đưa công chúa đi năm đó! Phò mã, tại sao ông không nhớ rõ vây? Tạ sao lại quên nơi này?" Văn Tri Lai bước từng bước về phía gã. Một tháng trước, trong khoảnh khắc chạm tới cảnh mộng của fax, cô rõ ràng nghe gã nhắc tới "Sứ mỹ nhân", khi đó, cô đã biết sự xuất hiện của gã không phải là ngoài ý muốn, người đàn ông này có quan hệ mật thiết với sứ mỹ nhân. Mà giờ khắc này, ở trên lăng tẩm của công chúa, nguồn cơn của ngàn năm trước cũng không còn chỗ nào để che dấu, cô cuối cùng đã hiểu, phía sau lời nguyền của Đông Phương gia, có liên quan đến chính là yêu hận tình thù của lòng người phức tạp, đó là thứ tình yêu khác thường như một mắt xích lại ngoặc vào một mắt xích, làm cách nào cũng không phân rõ ràng.

Miếng ghép về câu chuyện của Sứ mỹ nhân, chỉ thiếu một mảnh này của Du Nhận, mới có thể đầy đủ

" Cô... cô gọi tôi là gì?" Du Nhận kinh hãi đè nén hơi thở, chân mềm ngã ngồi.

" Phò mã, trượng phu của công chúa triều Tống năm đó, quanh năm ở bên ngoài làm võ tướng, rõ ràng cùng công chúa ân ái vô cùng, tại sao ngàn năm qua khiến ông canh cánh trong lòng, không quên được cho đến nay, giống như không phải là tình yêu đối với công chúa, mà là hận thù?"

"Cô..." Lời của cô, khiến cho những cảnh mộng ngắn ngủi của gã toàn bộ được chắp lại, gã nín thở kinh sợ, ngực nặng như ngàn cân

Chuyện xưa như khói bay, mặc dù không còn cách nào thấy được toàn bộ, nhưng tâm trạng trong mộng của gã, cũng bị cô đánh thức.

Hận? Đúng vậy, trong gấc mộng kia, gã không phải đối với cô gái dưới mộ phần kia không buông, mà là hận!

Nhưng nàng ta là vợ của gã, tại sao gã lại hận nàng? Tai sao sau khi nàng ta chết, hắn lại lấy hoa trắng rải trên mộ nàng không nói câu nào mà kháng nghị?

"Tất cả đáp án, đều liên quan đến Sứ mỹ nhân đi? Cũng... liên quan đến người công tượng kia, đúng không?" Cô nhắm thẳng vào mấu chốt. Gã đột nhiên biến sắc, trái tim đột nhiên nhói lên....

Công tượng, cái người được xưng là "Thiên Công" thiên tài luyện gốm ấy, người nam tử rực rỡ cả ngày vây quanh thê tử của gã kia....

Vừa nghĩ tới người kia, gã nhịn không được siết chặt quả đấm, hô hấp trở nên nặng nề tắc trệ.

"Cứ theo lý thuyết mà suy đoán, ông có lẽ là hận công chúa để cho một công tượng vì nàng mà chết vì tình, hận nàng đến chết cũng còn ôm  theo 『 sứ mỹ nhân 』 mà công tượng kia dùng một thân xương máu luyện ra, ông hận trái tìm của nàng, cho tới bây gờ chưa từng chân chính thuộc về ông. ông hận nàng khi còn sống qua lại quá thân thiết với công tượng, sau khi chết lại cùng hồn phách của công tượng gắn bó, ông hận giữa ông và nàng, vĩnh viễn có một người thứ ba..." Nói xong lời cuối cùng. ngữ điệu của cô đột nhiên chuyển biến, kì quái chất vấn: "Nhưng, sự thật chân chính là gì? Phò mã, lần này ông chuyển thế, thật sự là vì công chúa mà tới sao?"

" Cái... cái gì?" Gã đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi mỗi một từ cô sắp thốt ra.

" Ông muốn tìm Sứ Mỹ nhân, là vì công chúa, vẫn là vì công tượng?" Cô đột nhiên hỏi.

Sắc mặt hắn trắng bệch, sống lưng khẽ run.

"Trên lý trí, ông cho rằng ông ôm theo tâm trạng bị phản bội, ôm theo mối nghi ngờ công chúa bất trung với ông, trằn trọc mà chuyển thế, nhưng mà, sâu thẳm trong tâm linh của ông, là gì ?!"

"Đừng nói...." Gã thở hổn hển, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo.

"Là ai phản bội ai? Là ai thay lòng trước? Một cuộc hôn nhân dường như mỹ mãn, thì ra lại che dấu những khúc mắc yêu hận không thể để người khác biết, ai mà biết được, đường đường một võ tướng, lại bị diễm sắc của một nam công tượng mê hoặc...."

" Tôi bảo cô đừng nói nữa! Khép lại Thiên Nhãn đáng chết của cô! Tôi không cho phép cô nhìn, không cho phép cô nói thêm một chữ nào nữa! Không cho phép nói!" Gã xấu hổ giận dữ xông lên trước, siết chặt lấy cổ của cô, kích động gầm lên.

"Ông....vĩnh viễn sẽ không tìm thấy....Sứ mỹ nhân...." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Tri Lai tái dần, khẽ nói ra một câu cuối cùng, hai mắt dần dần trắng dã.

" Câm miệng! Đáng chết! Cô đáng chết!" Du Nhận bị chọc phải tâm sự khó chịu, cả người nổi đên lên, tay không tự giác càng siết chặt hơn.

"Ưm..." Đôi mắt của cô bỗng nhiên nổi đầy tơ máu, hít không nổi chút không khí nào, thân thể dường như muốn nứt ra, căn bản không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Sao vậy, cô sắp chết sao? Trong lòng cô không ngừng bất định tự hỏi mình,  sau đó, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cô.

"Giao cho cô, Tịnh Y, xin hãy hoàn toàn chặt đứt lục phân*của bọn họ, cho dù là kiếp sau, cũng đừng để bọn họ gặp nhau nữa...Nhờ cậy cô...Còn có,...hãy để ta và hắn không còn dính dấp gì nữa... Trăm năm ngàn năm sau này, ta cũng không gặp lại hắn..."

*Lục phân: 6 loại tình cảm của con người.

Là ai đang nói chuyện? Là ai.... đang nói chuyện với cô? A, thời gian của cô vẫn chưa tới, giống như có một chuyện vẫn còn chờ cô làm.. Một chuyện rất quan trọng....

*** Truyện bắt đầu đến hồi kịch tính rồi ha~~ bí mật của Sứ mỹ nhân cũng dần được hé mở rồi, tình cảm của Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Tri Lai cũng sắp được xác định rồi nhớ, sao mà bợn yêu cái cách Bồng Vũ miêu tả tâm lý nhân vật thế chứ lị >”<

P/S: Từ tuần sau với sự giúp đỡ của bạn Trúc Tử Anh yêu quí sẽ cố gắng mỗi tuần một chương ~~ (tình yêu nhớ mà gửi chương cho ta beta sớm nhá *cười nhăn nhở* ***

Comments

  1. a a a a, bạn làm c6 cơ mà. sẽ cố gắng hix hix

    ReplyDelete
  2. aaaaa
    nghe dc cai cau moi tuan mot chuong ma ta mung den phat khoc <3<3<3<3<3
    Yeu Truc Tu Anh lam lam <3<3<3<3<3
    Thx Truc Tu Anh va LM nha ^.^~

    ReplyDelete
  3. hơ, vậy tên phò mã nà hem êu công chúa hả , lại là Thiên công kia...

    ReplyDelete

Post a Comment