[Chương 4.3] Sinh tử kiến

Edit by Trúc Tử Anh

Beta by LM

Một tháng sau, lão thầy thuốc kiểm tra toàn bộ vết thương của Đông Phương Khuynh Quốc xong, gật đầu rất hài lòng: " Tốt lắm, cậu có thể đi."

Đông Phương Khuynh Quốc cài lại nút áo, hừ nhẹ: " Cám ơn! Mẫn lão đầu."

" Nhóc con! Không có lễ phép, cậu phải gọi tôi là bác sĩ." Mẫn lão thấy thuốc dựng đứng lên không vui thổi râu ria trợn mắt.

Đông Phương Khuynh Quốc nhìn ông già nát rượu khô gầy hệt như một cái cây già hóa thạch , lại liếc mắt lần nữa nhìn căn phòng so với cái kho còn bẩn hơn, trong lòng thấy may mắn mình có thể không bị nhiễm khuẩn mà bình yên khỏe lại , mặt khác cũng thầm oán giận Văn Tri Lai sao lại giới thiệu hắn đến cái phòng khám rách nát này. Nếu không phải hắn đã bất tỉnh khi Cừu Nghĩa đưa tới, hắn có thể thà mạo hiểm đi bệnh viện lớn cũng không cần để cho cái lão già trông chẳng khác nào lão ăn mày này giúp hắn động dao lấy đạn,. Dĩ nhiên, hắn cũng bội phục dũng khí của Cừu Nghĩa khi dám đem hắn giao cho ông già này trị liệu,ở cái nơi như thế này, với loại thấy thuốc kiểu này cho dù ai nhìn cũng muốn nhắc chân bỏ chạy, mà ông ta, lại còn ở nơi này tới tận một tháng.

" Nhìn cái gì? Còn dám ghét bỏ? Nếu không phải gặp tôi cậu đã sớm nghỏm rồi! Đạn găm vào trong bụng, dạ dày còn bị thủng đến nát luôn, ngay cả gan cũng bị thương, cậu có thể sống, nên cười thầm đi." Mẫn lão thấy thuốc há mồm dùng tiếng Thượng Hải mắng to, lộ ra cả miệng hai cái răng cửa bằng vàng.

" Rồi, là y thuật của ông lợi hại, được chưa?" Hắn nhìn vai, vươn tay chặp lại, đem mái tóc dài buộc thành một túm đuôi ngựa

Chính là bởi vì vết thương quá nặng mới có thể trị liệu mất ba mươi ngày, chuyện này nếu để cho bà nội biết đảm bảo làm bà sợ chết đi được vì vậy trong khoảng thời gian này hắn đều khóa điện thoại di động, hoàn toàn không liên lạc với người trong nhà.

" Hừ, cái mặt này của cậu, đúng là gieo họa, tôi không cho phép cậu đi mê hoặc Tiểu Tri Lai, nghe chưa?" Bác Sĩ Mẫn Lập Căn chỉ vào mặt hắn cảnh cáo

Hắn ngẩn ra, không khỏi ai oán trong lòng.

Là ai mê hoặc ai chứ?

Mấy ngày nay từ lúc hôn mê cho tới khi tỉnh táo, hắn không có một ngày không nhớ tới Văn Tri Lai, bất luận hắn mở mắt hay nhắm mắt, đôi mắt thanh lượng của cô lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí hắn, quanh quẩn trong tâm hồn hắn. Hắn muốn biết cô đang ở đâu, đang làm gì, có khỏe vô sự hay không, có sợ hãi không, có kinh hoàng không, có kẻ nào khác cũng có thể tiến vào đôi mắt của cô hay không..., sau đó, hắn mới hiểu được, cả ngày vẫn nghĩ về cùng một người như vậy, gọi là tưởng niệm

Mà hắn, mới biết tương tư, liền sợ tương tư.

"Tôi làm sao mà mê hoặc cô ấy được? Cô ấy còn không nhìn thấy." Hắn cô ý hỏi.

" Hừ! Được tiện nghi mà còn khoe mã. Sư phụ nó sớm đã nói với tôi rằng nếu có một ngày, con bé giới thiệu một người đàn ông tới tìm tôi, tức là nó sắp chết." Mẫn Lập Căn rít thuốc lào, mắng tới tấp.

" Chết? Ông rốt cuộc đang nói cái gì?" Trong lòng hắn chấn động, khuôn mặt đẹp đẽ biến sắc.

" Thắng ngóc xấu xa, Thiên Nhãn của Tiểu Tri Lai không thấy người, con bé chỉ xem chuyện, chỉ điểm người phản thoát khỏi bến mê, cả đời phải tuyệt tình đoạn dục, mà cố tình, mệnh của nó có một sát tinh, hại con bé Thiên nhãn lạc phàm, một khi nó động tâm, động tình với một người đàn ông nào, nhất định phải chết."

"Thiên nhãn.... lạc phàm ? Đây rốt cuộc là có ý gì? Hoang đường cũng có hạn thôi chứ?"

Văn Tri Lai làm sao có thể kị nhiều thứ như vậy? Năm nay ra cửa sẽ chết. Ra cửa hướng đông sẽ chết. Bây giờ động tình động tâm với ai cũng sẽ chết.

Một người làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Lão đầu này là cố ý chọc giận hắn mới nói như vậy sao?

" Aiz, tóm lại cậu đừng đi tìm con bé, nhóc con cậu sẽ hại chết con bé, tốt nhất tránh xa nó một chút." mẫn Lập Căn trừng hắn một cái, hai tay khoát trên cái lưng gù, quay đầu bước đi.

" Chờ một chút , bác sĩ Mẫn, ông nói cho rõ ràng đi chứ." Hắn đuổi theo vội hỏi.

" Tôi cùng sư phụ nó biết nhau mấy chục năm qua, con bé như cháu gái của tôi, tôi cũng không muốn tuổi nó còn trẻ lại bị cậu hại chết. Cậu mau chóng trở về Đài Loan đi, đừng quấy rầy con bé nữa."Mẫn Lập Căn khoát tay.

" Tôi sao có thể hại chết cô ấy? Tôi chẳng qua chỉ tới xin cô ấy giúp đỡ một tay!" Hắn cả giận nói.

" Cậu còn không hiểu? Cậu chính là sát tinh của nó! Hết thảy tất cả cũng vì cậu, chỉ cần đến gần con bé, nó sẽ chết cho nên nhân lúc chuyện còn không có quá tệ, cậu mau biến đi! Nếu như ngày nào đó mắt con bé bắt đầu chảy huyết lệ thì thật không cứu được."

Huyết lệ? Làm gì có ai có thể chảy ra huyết lệ? Lão già toàn xương này đang nói lung tung cái gì vậy?

Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ làm cho Văn Tri lai gặp tại ương?

Hắn nửa tin nửa ngờ giật mình run sợ, lông mày khẽ nhăn, bỗng dưng nhớ tới Văn Tri Lai lần đầu tiên "thấy" hắn thì hoảng sợ, ngực đột nhiên trờ nên nặng trĩu.

Cô sợ hắn là bởi vì chuyện này?

Mẫn Lập Căn sa sầm khuôn mặt già nua, còng lưng bước ra khỏi phòng khám, đúng lúc đụng phải Cừu Nghĩa đang từ bên ngoài vào, nặng nề hừ một tiếng, nói: "Các người đi nhanh đi! Đừng rước thêm phiền phức cho tôi, cũng đừng để cho Tiểu Tri Lại gặp phiền toái."

"Được, chúng tôi sẽ lập tức rời đi, cám ơn thấy thuốc một tháng này đã chiếu cố." Cừu Nghĩa gật đầu cảm ơn với Mẫn thấy thuốc xong, mới tiến về phía Đông Phương Khuynh Quốc, nói : " Tam thiếu gia rốt cục đã có đầu mối."" Cô ấy ở đâu?"Tìm hồi lâu, rốt cuộc đến hôm nay mới có tin tức, mà hắn dưỡng thương ở đây đến hôm nay mới bình phục, hắn không thể không nói, Văn Tri Lai thật sự rất lợi hại.

" Mặc dù tốn không ít thời gian nhưng đã có thể xác định bọn họ ở Hà Nam, cả tháng Văn tiểu thư luôn ở cùng một chỗ với gã kia, về phần Tần bà bà cùng Kim Phượng, thì bị nhốt ở chỗ ở của hắn ở Bắc Kinh, làm con tin."

" Hừ, Du Nhận tới Hà Nam, chỉ sợ là đi tìm cổ mộ?" Đông Phương Khuynh Quốc hừ lạnh.

Sau khi Cừu Nghĩa tra ra cái tên bắt cóc Văn Tri Lai cũng là nhân vật có lai lịch lớn, tên là Du Nhận, mới ba mươi sáu tuổi đã nổi danh ở Trung Quốc về kinh doanh vũ khí. Hắn xuất thân là quân nhân sau đó lại chuyển sang bán vũ khí đạn được, là kẻ cường thế sắc bén, sáng tối đều làm, giao thiệp trải rộng  khắp Trung Quốc thế lực hùng hậu ngay cả cảnh sát cũng không dám không ở dưới trướng hăn.

" Một thương nhân hỏa dược vũ khí muốn tìm cổ mộ làm gì?" Cừu Nghĩa không hiểu.

Hỏi rất hay, một thương gia buôn vũ khí tại sao lại muốn đi tìm một ngôi cổ mộ? Đông Phương Khuynh Quốc trầm ngâm không nói, hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa Du Nhận cùng Văn Tri Lai, đáy lòng bắt đầu mơ hồ có một sự bất an.

" Bất kể ông ta muốn tìm cái gì, tôi nhất định trong hai ngày phải đưa được Văn Tri Lai về Đài Loan. Chuyến này lưu lại quá lâu, bà nội nhất định chờ rất sốt ruột."

" Dạ. Nghe nói Nhị thiếu gia thật sự dẫn theo một cô gái trở về Đông Phương gia." Cừu Nghĩa lại nói.

" Sao? Là ai?"

" Hắc Tĩnh"

" Hắc Tĩnh? Thiếu Đương Gia của Hắc Nguyệt Đường kia? Hắn không phải là nam sao?" Đông Phương Khuynh Quốc kinh ngạc.

" Không, cô ta là nữ"

" Là nữ? Như vậy cô ta chính là công tượng chuyển thế như Văn Tri Lai nói?" Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc.

" Còn chưa rõ ràng, tất cả mọi người đang đợi Văn tiểu thư trở về giám định."

" Phải không? Vậy chúng ta phải hành động nhanh lên." Hắn vừa nói nhận lấy y phục Cừu Nghĩa mua về, đơn giản hóa trang lừa gạt tai mắt của Du Nhận.

Chung quanh cảnh sát tựa hồ vẫn không buông tha cho việc lùng bắt hắn, phiền muốn chết..

"Được." Cừu Nghĩa cũng đổi trang phục.

Chủ tớ hai người chốc lát đã biến thành một phú thương trung niên cùng một cô tình nhân xinh đẹp kinh người, không nhìn cẩn thận, nhất định sẽ không nhìn ra dáng vẻ thật của bọn họ.

Trước khi rời khỏi phòng khám, Đông Phương Khuynh Quốc liếc thấy Mẫn lão thầy thuốc giả bộ gật gù ngắm sao trên trời lim dim căn bản không để ý tới hắn.

Hắn khựng lại một chút, cũng không chào tạm biệt, trực tiếp cùng Cừu Nghĩa đi ra khỏi căn phòng khám màu đen ở tạm trong một tháng qua này.

Ơn cứu mạng, ngày sau sẽ báo, về phần lời Mẫn lão đầu cảnh cáo, tạm thời không thèm nghĩ tới nó nữa, giờ phút này cứu Văn Tri Lai về mới là quan trọng thứ nhất, huống chi, hắn biết, cô đang đợi hắn, chờ hắn đi tìm cô... Ba mươi ngày sau,  bọn họ sẽ gặp nhau, đây là lời tiên đoán của cô, mà hắn, nhất định biến nó thành sự thật.

*** Chuyện về Nhị thiếu gia Đông Phương Thiên Kiêu và Hắc Tĩnh - công tượng chuyển thế là chuyện thứ hai trong hệ liệt Đông phương mỹ nhân Si Tâm hồn ~~ bợn thấy nữ chính của truyện này là cá tính hơn cả, tâm lý cũng khá là phức tạp ( vì hồn của bạn ấy là của công tượng mà), còn bạn Thiên Kiêu thì phải nói là MEN nhất hệ luôn :)) nếu mà anh cả Phong Hoa là diễm, bạn Khuynh Quốc là ngạo, bạn Tuyệt Thế út ít là cuồng thì bạn Thiên Kiêu rất xứng với chữ Khốc :)) mấy cảnh XXOO và hành động của truyện này cũng hot nhất trong số bốn truyện luôn ..he he.. Mọi người có thể xách gạch qua nhà nàng Tuyết Liên để đọc ***

Comments

  1. đừng mang gạch nhá, bộ này khó nhằn thật... làm mà ko hiểu mình viết gì nữa...

    ReplyDelete

Post a Comment