[Chương 3.4] Sinh tử kiến

edit by LinhMaroon

Văn Tri Lai khẽ thở dài một hơi.

"Cô lo lắng cho hắn cũng vô ích, Văn đại sư, tôi sẽ khiến cho thắng nhóc xinh đẹp yêu mỵ kia đến lúc đó ngay cả nói cũng không nói được." Gã cười dâm đãng nói với cô.

Cách nói của gã làm cho ngực cô khẽ nhỏi lên một cái. Từ trước tới nay cô chưa từng tức giận, nhưng tà tâm của người đàn ông này đối với Đông Phương Khuynh Quốc làm cho cô cực kỳ chán ghét.

"Tôi không phải lo lắng cho anh ta, tôi lo cho ông." Cô lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Gã kia kinh ngạc.

"Coi một con sói hoang là một con mèo nhỏ dễ bảo, là chuyện rất nguy hiểm." Tên kia còn chưa rõ ý tứ trong lời nói của cô, cửa phòng làm việc đã bật ra, Đông Phương Khuynh Quốc đã lưu loát bước vào. Thân trên hoàn toàn trống trơn, chiếc áo trắng bị xé nát lúc trước đã được cởi ra, lộ ra lồng ngực và bả vai xương xương tinh tế, làn da trắng nõn, còn cả những đường cong của bắp thịt đã qua rèn luyện, ưu mỹ, hấp dẫn, cũng mang theo sự nguy hiểm.

Mái tóc dài màu nâu xõa xuống, trên tay mang theo một chiếc bao tay da màu đen, chiếc quần dài màu đen cạp trễ vừa vặn bó lấy vòng eo thon, chân dài bước đi ưu nhã không chút tiếng động, trên khuôn mặt xinh đẹp còn dính một giọt máu tươi đọng lại, giống như một con sói tuyết khát màu, trong mắt lóe lên sát cơ sâu sắc.

Tên kia sắc mặt đại biến, ngây dại.

Đây chính là thằng nhóc xinh đẹp yêu dã yếu đuối lúc nãy sao?

"Một, hai, ba, bốn.... chỉ giết có bốn, thật chẳng thống khoái, còn không cẩn thận làm dơ mặt của tôi." Đông Phương Khuynh Quốc vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt máu vương trên mặt, cười giống hệt như một con sói vừa mới xé nát được con mồi.

Bốn? Chẳng lẽ mới trong chớp mắt, thằng nhóc này đã đem bốn tên thủ hạ  được huấn luyện đặc biệt của hắn giết hết?

Gã kia càng thêm kinh hãi , lúc này mởi đột nhiên sáng tỏ ý tứ của Văn Tri Lai.

Gã đúng là không có mắt, mới không nhìn ra thằng nhóc xinh đẹp như yêu tinh này thật ra lại là một con dã thú hung ác...

"Văn Tri Lai, cô có khỏe không?  Gã bại hoại kia có làm gì cô không hả?" Đông Phương Khuynh Quốc nói, từ từ đến gần

Văn Tri Lai.

"Tôi không sao cả." Văn Tri Lai cảm thấy được máu tanh trên người hắn, không khỏi nhíu mày. Từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cô đã biết, hắn là một con yêu thú khoác lên một chiếc áo diễm lệ, bên dưới chiếc mặt nạ luôn luôn ung dung tùy hứng kia, ẩn chứa một linh hồn từ nhỏ đã bị cái chết ám ảnh làm cho vặn vẹo biến hình.

Một linh hồn cố chấp, vặn vẹo và tàn khốc.

Gã đàn ông kia giận dữ, kéo Văn Tri Lai qua, súng trong tay chĩa thẳng vào Đông Phương Khuynh Quốc, quát lên: "Đứng lại! Tiểu tử thối, tao lại bị mày lừa!"

Hắn nhướn mày, tóc dài nhẹ buông, cười quỷ dị: "Cài gì hả? Tôi lừa ông cái gì?"

"Hừ, dáng dấp thì xinh đẹp, không ngờ thân thủ lại bất phàm như vậy. Mày rốt cuộc là ai?" Gã kia đề phòng nhìn chằm chằm vào hắn.

"Tôi á, tôi là..." Hắn đang muốn giời thiệu bản thân mình một chút, lại bị Văn Tri Lai cắt đứt.

"Anh ta chẳng qua chỉ là khách hàng, tìm đến cửa hỏi chút chuyện, không đúng dịp lại bị ông bắt tới."

Hắn nhướn mày, Văn Tri Lai là đang ngăn cản hắn nói ra thân phận sao? Tại sao?

"Nếu không liên quan đến cô, thì càng không thể thả hắn đi." Gã kia nổi lên lòng xấu xa, vẫn càm thấy thằng nhóc đẹp đẽ quỷ dị này sẽ là đứa gây họa.

"Nhưng mà, tôi chẳng những phải đi, còn phải mang luôn cả cô ấy đi cùng đấy!" Đông Phương Khuynh Quốc cười, đột nhiên động thủ. Gã kia kinh hãi, bắn ngay hai phát súng, lại phát hiện hắn đã biến mất từ trước mặt, đang kinh hãi, giật mình đã thấy hắn đã vọt tới bên phải, một chưởng phóng tới. Gã lập tức đưa tay ngăn đỡ, không ngờ bụng lại mất phòng bị, mạnh mẽ bị đánh trúng một chân, tiếp đó, súng trong tay cũng bị đoạt lấy.

"A..." Gã lùi lại ba bước, phẫn nộ, còn muốn đánh trả, giữa trán đã bị họng súng chĩa vào.

"Đừng có nhúc nhích nha! Khẩu súng này là lấy từ chính tay ông đấy, là loại súng có độ công kích lớn nhất phải không? Một viên đạn vào đầu thôi , sẽ tản ra, lúc đấy đầu sẽ nở hoa." Đông Phương Khuynh Quốc âm lãnh cười.

"Mày không biết dùng loại này đâu, nhóc con." Gã kia cười nhạo báng.

"Ông đang nói đến cái chốt an toàn được giấu kỹ này phải mở ra thì mới có thể bắn được ấy hả?" Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo chốt an toàn.

Sắc mặt gã kia nhanh chóng trở nên xanh mét, hừ nói: "Không đơn giản, mày còn biết về súng ống."

"A, chẳng qua là thỉnh thoảng hay chú ý đến vũ khí mới một chút, từ nhỏ tôi đã thích cảm giác đập nát đồ vật ra rồi!" Hắn âm trầm cười, giữ lấy cò súng.

"Giết tao, mày tuyệt đối không thể còn sống mà ra khỏi Trung Quốc." Gã kia nhìn chằm chằm hắn, giọng nói tràn ngập cảnh cáo.

"Phải không? Ông đừng  có kích động tôi, con người tôi tâm tính không được ổn định, nhất là không chịu nổi người khác kích thích." Hắn cười khẽ. Gã kia sợ hãi trong lòng, bởi vì gã rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên sát ý điên cuồng.

"Đủ rồi, Khuynh Quốc tiên sinh, chúng ta đi thôi!" Văn Tri Lai lên tiếng ngăn cản hắn.

Đông Phương Khuynh Quốc có chút mất  hứng cau mày: "Cứ thế mà đi?"

"Umh, tôi mệt quá, muốn về." Sắc mặt cô có chút tái nhợt.

"Được rồi! Cũng không thể để cô mệt mỏi quá." Đông Phương Khuynh Quốc thở dài, buông gã kia ra, bước tới đỡ cô, nói: "Chúng ta đi thôi!"

"Các người không được đi!" Gã kia không cam lòng gầm lên.

Đông Phương Khuynh Quốc bỗng nhiên liếc mắt xoay người, giơ súng ngắm ngay vào trái tim của gã kia, trên mặt nồng đậm sát khí.

"Không! Đừng giết người nữa...." Văn Tri Lai xoay mình kéo tay của hắn.

Hắn ngơ ngẩn, phân tâm, trong một khắc này, gã kia xoay mình từ bên hông rút ra một khẩu súng khác, trực tiếp bắn về phía hắn!

"Đoàng!" Đạn trúng vào hông của hắn.

Văn Tri Lai kinh ngạc chấn động, ngây ngẩn cả người.

Đông Phương Khuynh Quốc hừ nhẹ một tiếng, giơ súng lên bắn hai phát về phía gã kia, gã kia vội vàng ngã xuống tránh khỏi, hắn nhân cơ hội kéo Văn Tri Lai nhanh chóng chạy ra ngoài.

Comments

  1. vô chỉnh lại stk 4.1 đi nha, một số câu ai am chịu, k dịch nổi :-s ùi từ từ gửi hết chương 4 cho mà chỉnh lại nhé. hy vọng tết có thể post tất chương 4 lên.

    ReplyDelete
  2. huhu, mòn mắt trông chờ mới có chap mới
    cảm ơn bạn nhiều nha. *long lanh*

    ReplyDelete
  3. oaoaaaaaaaaa chương 4 bao giờ có vậy nàng :Xxxxxxxx

    ReplyDelete

Post a Comment