[Chương 3.3] Sinh tử kiến


Sinh tử kiến





Bồng Vũ

Edit by Trúc Tử Anh


Chương 3.3


Ở đây trên các văn phòng cao ốc mới mẻ độc đáo của  phố Đông Thượng Hải, từ cửa sổ nhìn ra, bờ sông Hoàng Phố đêm khuya vẫn rực rỡ như vậy, như một tòa thành trong mộng tưởng, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng.

Đông Phương Khuynh Quốc không có hứng thú gì với cảnh đêm ngoài cửa sổ, hắn chỉ liếc qua đồng hồ lúc kim chỉ vào số hai, nghĩ thầm, lúc này nếu ở nhà, đã là giờ đi ngủ của hắn. Aiz! Cho nên hắn mới không thích đi xa nhà, vừa ra khỏi cửa, trật tự sinh hoạt đều bị rối loạn hết.

“Cô nói cô chính là Văn Tri Lai?” Một người đàn ông thân hình cao lớn, dáng vẻ thô lỗ, đứng trước mặt hắn, sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.

Người đàn ông này ước chừng ba bốn chục tuổi, mặc áo ngắn tay màu đen bó sát người. da thịt rắn chắc cơ bắp hiện lên rõ ràng, tóc ngắn không đến một cm, từ cằm tới thái dương toàn bộ đều là râu, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt như chim ưng, cả người tràn ngập khí thế cường hãn hung ác bức người.

Tên này đúng là nhân vật hung ác đây! Hơn nữa khẳng định chính là chủ mưu bắt cóc Văn Tri Lai.

Ai! Sớm biết sẽ đụng phải cường địch, thì để Tuyệt Thế* tới đây một chuyến, kẻ ác đấu với máu lạnh, vừa đúng để cho bọn họ đánh một trận sảng khoái.

Hắn á, hắn ghét nhất là đánh đánh giết giết…

* Tuyệt Thế là cậu tứ nhà này nha, mọi người có thể đọc Đồng Mệnh Tuyệt để thấy được đồ máu lạnh của em ấy )

“Đúng, tôi chính là Văn Tri Lai.” Đông Phương Khuynh Quốc gắng gượng vô lực trả lời. nhìn chiếc di động của mình bị lục soát đặt trên bàn, trong lòng bắt đầu tính toán lúc nào Cừu Nghĩa mới tới.

“Tôi chưa từng nghe nói  “nhà tiên tri” Văn Tri Lai  lại là một tuyệt sắc giai nhân.” Người đàn ông vươn tay nâng cằm của Đông Phương Khuynh Quốc lên, giọng nói trầm thấp nhưng đáy mắt có lóe lên nhưng tia sáng khác thường.

Đông Phương Khuynh Quốc tự nhiên biết chính mình dáng vẻ xinh đẹp được người ta khen cũng thành quen, người ngoài có nhầm hắn thành nữ hắn cũng chẳng buồn nói, nhưng mà hắn không thích ánh mắt tên này nhìn hắn.

“Ông rốt cuộc là ai? Bắt tôi tới để làm gì?” Hắn đẩy tay của tên vô lễ kia ra, miễn cưỡng hỏi

“Nghe nói Văn Tri Lai có Thiên Nhãn lẽ nào lại không đoán được thân phận cùng mục đích của tôi?” Người đàn ông cười lạnh rồi liếc mắt nhìn bóng người gầy nhỏ từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng ngồi trong góc.

“Thiên Nhãn cũng có lúc mệt! Cũng phải nhắm mắt nghỉ ngơi chứ, bất quá nếu ông muốn hỏi về tuổi thọ của mình tôi có thể lập tức nói cho ông biết, ông sắp chết rồi.” Hắn sớm biết không thể gạt được tên râu quai nón này.

“Hừ! Tôi nghe nói Văn Tri Lai là một người mù, tuổi tác chỉ khoảng hai mươi, quan trọng hơn là cô ta là phụ nữ! Mà cậu… ” Tên kia âm ngoan nói xoay người rút súng lục ra, họng súng đặt ngay giữa trán. “Cậu giả hàng thật cho rằng có thể lừa được mắt tôi sao.”

Đông Phương Khuynh Quốc chẳng hề sợ hãi chút nào, trái lại còn giương cao khuôn mặt xinh đẹp nghênh hướng họng súng nở nụ cười.

“Nhưng mà tôi lại gạt được đám thủ hạ ngu xuẩn của ông đấy!” Vừa nói, hắn vừa liếc qua mấy gã to con đang đứng bên cạnh cửa nhìn hắn không chớp mắt.

Tên kia chấn động trước dung nhan mỹ lệ như hoa đào một chút, vừa sợ vừa giận, hắn đưa tay soạt một tiếng xé chiếc áo trắng. Lập tức phẫn nộ lên đạn quát: “Mày là đàn ông!”

Lồng ngực bằng phẳng trần trụi rõ ràng biểu thị giới tính của hắn, mấy tên bị hắn mê hoặc đến mụ mị kia đều há hốc mồm.

“Xin dừng tay” Văn Tri Lai tới lên tiếng quát bảo ngưng lại. Tên kia quay đầu nhìn cô cười nhạt: “Văn Tri Lai, cô rốt cục cũng chịu mở miệng. Tôi thiếu chút nữa cho rằng cô không những mù mà thậm chí còn câm.”

Lời nói sắc nhọn của hắn khiến Đông Phương Khuynh Quốc phản cảm.

“Đừng thương tổn anh ta, có chuyện gì trực tiếp cùng tôi nói chuyện” Văn Tri Lai chậm rãi đứng lên đi về phía trước.

Tên kia kia thu hồi súng chuyển hướng cô châm chọc: “Văn Tri Lai cô nuôi tiểu bạch kiểm từ bao giờ vậy? Bên cạnh cô không phải chỉ có một mụ già và một bà cô sao?”

“Anh ta và ông giống như nhau, chỉ là khách hàng thôi”. Cô thản nhiên nói.

Như nhau? Nghe cô nói hắn cũng giống cái tên bị thịt thừa pheromone* kia khiến Đông Phương Khuynh Quốc phi thường phi thường khó chịu

* Thuật ngữ “pheromone” được giới thiệu lần đầu tiên bởi Peter Karlson và Martin Lüscher vào năm 1959 dựa trên nền tảng tiếng Hy Lạp pherein (vận chuyển) và hormon (thúc đẩy). Pheromone là một hóa chất sản xuất bởi động vật như là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài. (Theo Oxford Advanced Learner Dictionary). Pheromone có ảnh hưởng đến hành vi và sinh lý của động vật.

“Hừ, tôi mặc kệ cô cùng hắn có quan hệ gì, dù sao người tôi muốn tìm là cô.” Tên kia chậm rãi tới gần cô, từ tốn nâng khuôn mặt của cô lên.

“Việc của ông tôi không thể giúp được.” Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tên kia giật mình, mày rậm nhướng lên. “Cô biết tôi muốn cô làm gì?”

“Ông muốn tìm một tòa cổ mộ.”

Cổ mộ? Đông Phương Khuynh Quốc trong lòng có chút lạnh. Tên kia kinh ngạc ngây người vài giây lập tức cười ha hả: “Văn Tiên tri quả nhiên danh bất hư truyền! Tôi còn chưa có mở miệng cô đã biết mục đích của tôi”

“Đáng tiếc ông tìm nhầm người, muốn tìm cổ mộ phải hiểu biết về tinh tượng, phong thủy bát quái, về phương diện này tôi một chút cũng không biết.”

“Sư phụ cô chính là một đại sư phong thủy nổi danh, nếu không muốn bị thất truyền tất phải truyền thụ cho cô.”

“Sư phụ đem toàn bộ kiến thức về phong thủy truyền hết cho sư huynh tôi. Người nói tôi không nên biết nhiều quá.” Cô giải thích.

Thiên Nhãn cũng không phải cái gì cũng có thể thấy rõ, nó cũng có điểm mù

“Đừng có giả bộ, Văn Tri Lai. Tôi đã chịu đựng giấc mộng chết tiệt kia mỗi ngày đều lập đi lặp lại làm cho tôi không được yên ổn. Tôi nhất định phải tìm được ngôi mộ trong mộng kia!” Tên kia không hờn giận nắm chặt cổ tay của cô lớn tiếng cả giận nói.

Phút chốc Văn Tri Lai chấn động một chút trước mắt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mặc đồ cổ trang, vẻ mặt lạnh lẽo tức giận nhìn chằm chằm một ngôi mộ, sau đó tay giương lên, trong tay bay ra nhiều đóa hoa trắng, những đóa hoa trắng kia, phảng phất như những mảnh vụn, từng mảnh rơi xuống trước mộ phần.

Phần mộ kia chính là mộ của một vị công chúa Tống triều, mà nam tử kia chậm rãi xoay người lầm bầm nói ba chữ, một cánh tay lặng lẽ vươn tới, xuyên qua người đàn ông kia, kéo Văn Tri Lai khỏi người đàn ông kia. Văn Tri Lai sững sờ một lát, thần trí đã trở lại, cả người đã nép vào  trong ngực Đông Phương Khuynh Quốc, màn sương mù trong mắt biến mất trong chốc lát, nhưng ba chữ mà nam tử kia thốt ra lúc cuối cùng đã đủ khiến cho cô khiếp sợ đến biến sắc.

“Đừng có đụng chạm lung tung vào cô ấy!” Đông Phương Khuynh Quốc giống như bảo vệ thứ thuộc về mình nhìn về phía tên kia kia lạnh giọng tuyên bố: “Hành trình kế tiếp của cô ta đều đã bị tôi bao rồi, không rảnh, đi tìm kẻ khác đi!”

Tên kia căm tức nhìn hắn, giơ khẩu súng trên tay lên âm độc nói: “Như vậy giết mày rồi, hành trình của cô ta sẽ rảnh rỗi chứ gì!”

“Ai! Thế giới này còn có những kẻ động một chút là giết tới giết lui mới có thể loạn thành như vậy” Đông Phương Khuynh Quốc chê cười một tiếng.

Tên kia nhìn chằm chằm hắn, nét mặt trở nên dữ tợn hiểm ác.

“Thằng nhóc này chắc chưa nếm mùi vị đau khổ bao giờ? Từ nhỏ được nuông chiều quá mức, ăn sung mặc sướng, da mỏng thịt non, không biết thế nào là nhân gian hiểm ác.. ” Tên kia nói đi về phía hắn, đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của hắn, ánh mắt bất hảo liếc về phía lồng ngực trơn bóng hấp dẫn của hắn.

Đông Phương Khuynh Quốc khóe miệng từ từ nhếc lên cả khuôn mặt kiều diễm như hoa đào nồng nàn mà lay động lòng người

“A như vậy ông có muốn cho tôi biết cái gì mới được gọi là mùi vị đau khổ thật sự hay không?” Hắn hỏi.

Tên kia nín thở mấy giây sau đó cười lạnh: “Tao không chơi đàn ông, nhưng mày là ngoại lệ”

Vừa nói hoắn xoay mình dùng sức chế trụ gáy của Đông Phương Khuynh Quốc cúi đầu điên cuồng chiếm lấy hai cánh môi xinh đẹp tươi tắn. Văn Tri Lai mặc dù không nhìn thấy lại cảm nhận rõ ràng tên này làm gì với Đông Phương Khuynh Quốc, nhất thời một cỗ không thoái mái nhẹ run xuyên qua, khiến cho ngực của cô bị siết chặt.

Đông Phương Khuynh Quốc không hề kháng cự. chỉ có con ngươi trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Tên kia đã nếm thử được tư vị, lại càng mong muốn nhiều hơn, thở hổn hển ra lệnh cho thủ hạ: “Đưa nó vào phòng trong chờ tao”

“Dạ.” Hai tên to lớn đi về phía Đông Phương Khuynh Quốc.

“Chờ một chút!” Văn Tri Lai khẽ biến sắc, lập tức ngăn lại sau đó nhìn về phía Đông Phương Khuynh Quốc: nói “Khuynh Quốc tiên sinh xin anh đừng làm loạn.”

“Tôi đâu có làm gì nha!” Hắn cười quyến rũ, phát hiện khuôn mặt của hai gã to con kia đã đỏ rần lên.

Cô lười phải nghe hắn giải thích, nhìn tên kia nói: “Không nên làm khó hắn, tôi có thể giải mộng giúp ông, nhưng trước tiên xin thả anh ta ra.”

“Cô hình như có vẻ rất quan tâm đến thằng nhóc đẹp trai này, Văn đại sư!” Tên kia hừ lạnh.

“Tôi đã nói rồi tôi cùng anh ta một chút quan hệ cũng không có.” Văn Tri Lai nhíu mày.

“Nếu vậy tôi làm gì hắn, cô cần gì phải quan tâm?” Tên kia cười âm hiểm.

“Văn Tri Lai đừng sợ, hắn không làm gì tôi đâu! Phải nói là, hắn chẳng thế làm gì được tôi.” Đông Phương Khuynh Quốc khiêu khích.

Gã kia quay đầu nhìn hắn, đáng sợ nói: “Chớ chọc tao, nhóc con, bằng không ngay cả gân cốt mày tao cũng sẽ ăn sạch sẽ!”

“Cẩn thận nha! Muốn ăn tôi chỉ sợ ông cũng sẽ nghẹn chết đó.” Hắn châm chọc nheo đôi mắt đẹp lại.

Gã tức giận nhìn thủ hạ: “Đưa nó vào phòng, tao muốn coi nó làm thế nào để tao nghẹn chểt.”

Hai gã thủ hạ liền cầm súng ép Đông Phương Khuynh Quốc rời khỏi phòng làm việc.

“Văn Tri Lai đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không có việc gì.” Tiếng của Đông Phương Khuynh Quốc vọng từ sau cửa truyền tới, trong giọng nói lộ rõ ý cười nửa điểm cũng không nghe thấy một chút khẩn trương nào.

Văn Tri Lai khẽ thở dài một hơi.

 

***Đây là lần đầu tiên ta edit nên còn nhiều sai sót, cả nhà đọc rồi góp ý cho ta, văn phong chắc cũng không giống cung chủ cho lắm.***

Comments

  1. Thx Trúc Tử Anh nha :D
    Hí hí, tem về tay *tung bông nà*

    Hix, đọc thấy ghét thèng cha kia, cư nhiên dám hun ảnh >< Cơ mà chả ko biết nguy hiểm là gì sao o_O Chọc vào ảnh là phiền lắm nha XD

    ReplyDelete

Post a Comment