[Chương 3.1] Sinh tử kiến


Sinh tử kiến





Bồng Vũ

Edit by Linhmaroon


Chương 3.1


Tinh thần của Đông Phương Khuynh Quốc hoàn toàn hỏng rồi! Khuôn mặt xinh đẹp ngồi trước bàn giống như một tờ giấy bị dẫm đạp giày xéo qua vừa trắng bệch lại vừa âm trầm, mái tóc màu nâu xõa rũ rượi, chiếc áo trắng mượn hôm qua của Văn Tri Lai vạt áo hoàn toàn mở ra, cả người thoạt nhìn cực hấp dẫn, nhưng cũng rất… chật vật.

“Khuynh Quốc tiên sinh, anh khỏe chứ?” Văn Tri Lai đã sớm rửa mặt xong, khuôn mặt sáng sủa gọn gàng cầm chiếc bát, thong dong ăn bữa sáng.

Hắn nhìn chằm chằm cô, tức điên lên được.

Còn dám hỏi hắn có khỏe hay không?

Cái giường cứng muốn chết ấy, cái gối cứng muốn chết ấy, cái chăn cứng muốn chết ấy, còn có mấy con muỗi chết tiệt kia nữa…

Kết quả, hắn cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm, không biết là gà nhà ai lại đáng chết gáy không ngừng, sau đó, Kim Phượng lại còn “tốt bụng” mà gọi hắn đi dùng cơm vào lúc bảy giờ.

Văn Tri Lai đã sớm đoán được hắn sẽ không thích ứng nổi, nên tối hôm qua mới nói câu kia.

Đáng ghét!

“Đông Phương Khuynh Quốc, cậu không rửa mặt sao?” Kim Phượng lại bê một khay đồ ăn bưng lên, nhìn vẻ mặt nhập nhèm đầy oán giận của hắn, trong lòng sợ hãi lách cách kêu một tiếng. Thật quá đáng mà! Ngay cả cái mặt thối lúc mới rời giường cũng đẹp quên trời quên đất, cứ như vậy thì tim ai chịu cho được?

“Tôi không muốn tắm.” Hắn hừ lạnh.

“Vậy thì ăn điểm tâm đi!”

“Tôi không muốn ăn.”
“Nếu như buồn ngủ, thì đi ngủ đi!”

“Tôi không muốn ngủ.”

“Vậy cậu muốn làm gì?” Kim Phượng bất đắc dĩ hỏi.

“Chị Tiểu Phượng, đừng hỏi nữa, anh ta bây giờ chỉ muốn về khách sạn thôi.” Văn Tri Lai nhẹ giọng nói.

Đông Phương Khuynh Quốc nhướn mày, bởi vì bị cô đoán trúng tâm tư, cơn tức lại càng thêm lớn.

“Ai bảo tôi muốn về khách sạn? Tôi cứ thích đợi ở đây đấy.” Hất mái tóc dài, hắn khiêu khích vỗ mặt bàn.

Cứ cho là hắn thật sự muốn trở về tắm rửa một chút, thoải mái sảng khoái mà nằm trên giường ấm đệm êm mà ngủ một giấc thật, hắn cũng không muốn thừa nhận.

“Đừng cáu kỉnh tức giận nữa, trở về tắm rửa một chút, thoải mái sảng khoái nằm trên giường ấm đệm êm mà ngủ một giấc đi!” Văn Tri Lai lại nói.

Hắn ngẩn ngơ, tức giận gắt lên: “Đừng có dùng Thiên nhãn của cô xem trộm suy nghĩ của tôi!”
“Tôi không có xem trộm, tôi chẳng qua là theo lý phỏng đoán suy nghĩ của anh. Những người đã quen sống đầy đủ sung túc sẽ không quen với cuộc sống kiểu chúng tôi.” Cô ăn xong, cầm chén trà sứ lên, nhấp một ngụm trà xanh. Nhìn cô thần thanh khí sảng vạch rõ sự khác biệt giữa hắn và cô, hắn lại càng không muốn yếu thế.

“Ai bảo tôi không quen được? Tôi sẽ tiếp tục ở đây đến ngày mai, sau đó đưa cô cùng nhau trở về Đài Loan” Hắn vừa nói vừa đứng lên, bước về hướng phòng tắm.

Shit! Phòng tắm đơn sơ chết tiệt.

Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, đây chính là lý do vì sao hắn không muốn đi vệ sinh không muốn đánh răng rửa mặt, thậm chí không muốn tắm.

Không có bồn rửa mặt, không có vòi hoa sen, không có bồn cầu.

Không, hắn nên suy nghĩ đến mặt tích cực, dù sao cũng còn có nước… Shit!

Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt một phen, hắn giống như tránh tà lao ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải Kim Phượng đang xách làn chuẩn bị ra ngoài. Kim Phượng trơ mắt ngây ngô, chiếc làn trên tay rớt xuống.

“Chị Tiểu Phượng, rớt làn rồi.” Hắn tốt bụng nhắc nhở, lách qua bên cạnh mà đi.

Kim Phượng ước chừng ngây người mười mấy giây, mới hổn hển quay đầu lại mắng tới tấp: “Đáng chết, cậu cái đồ Đông Phương yêu nam kia, tắm rửa xong không mặc quần áo đã chạy lung tung ra ngoài, cậu muốn dọa ai hả? Hại tôi huyết áp tăng vọt sao?”

“Đừng có căng thẳng như vậy, nhìn thấy đàn ông trần truồng cũng đâu có mang thai.” Hắn tự ý bước vào phòng khách, mặc quần dài vào, xách cái áo trắng lên, nửa người trên trần trụi, lại đi ra.

“Ặc, tiểu tử thối, nói cái gì vậy… Cậu… Cậu cậu cậu… ” Kim Phượng mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào thân thể đẹp đẽ của hắn, đầu lưỡi lập tức líu lại. Mỹ nhân xuất dục chính là như thế này sao? Nhưng mà… người này là nam mà!

“Đi mua thức ăn đi! Chị Tiểu Phượng!” Hắn thản nhiên cười một tiếng, tiện tay khoác chiếc áo trắng vào, lững thững bước vào đại sảnh.

“Phải, đi mua thức ăn, đứng chút nữa chắc mình phun máu mũi mất… ” Kim Phượng hoa mắt váng đầu một trận, ôm trán, khó khăn chống đỡ vội vàng bước ra cửa.

Văn Tri Lai nghe thấy bọn họ nói chuyện, không nhịn được than nhẹ một tiếng, nhìn về Đông Phương Khuynh Quốc đang đi về phía cô nói: “Đừng có thiếu lễ phép như vậy, chị Tiểu Phượng là bề trên.”
“Thế thì đã làm sao? Tôi tắm xong quen ở trần.” Hắn chọn cái ghế bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, tựa đầu bên khung cửa, để cho mái tóc dài ẩm ướt buông xuống bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ thanh tao trang nhã phơi nắng.

“Anh quen, chúng tôi không quen.”
“Cô cũng đâu có nhìn thấy.”
“Đây là vấn đề tôn trọng… ”

“Thôi nào, đừng có dạy bảo tôi nữa, để tôi nghỉ ngơi một chút, ngồi chỗ này thật thoải mái nha… ” Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, hưởng thụ nắng ấm gió nhẹ của sáng sớm.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng có ngủ ở đó, sẽ bị lạnh.” Hắn không lên tiếng.

“Khuynh Quốc tiên sinh?” Vẫn không đáp lại như cũ. Cô bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm lấy một chiếc chăn mỏng, bước về phía hắn ngồi, cần thận đắp lên cho hắn, sau đó trở về bên chiếc bàn vuông bên góc đại sảnh ngồi xuống, lẳng lẳng chạm lên cuốn sách dành cho người mù.

Hắn chậm rãi mở mắt, lặng lẽ nhìn cô, màn sương mù trong tim chẳng những không có tan đi, ngược lại càng thêm đậm.

Mà cô, chính là vu nữ tạo nên màn sương ấy…

Comments

  1. Ố là la .... =))
    Sáng sớm nay mới đọc hết hai chương đầu, thầm băn khoăn không biết bao giờ có phần kế thì *chấm chấm nước mắt*
    Cảm ơn bạn nhiều nha *tung hoa*

    P.S: Mình có lấy được tem part này không ta??? *băn khoăn tự hỏi*

    ReplyDelete
  2. bạn cứ tem tự nhiên,)bạn không lấy thì cũng không có ai lấy đâu mà =))

    ReplyDelete
  3. *cười sung sướng* Vậy là của mình rồi đấy
    Mình ôm bạn cái nào *ôm ôm* *cười nham hiểm*

    ReplyDelete
  4. Giựt được tem 2 heheeeeeeeeeeeeeeee

    ReplyDelete
  5. OA ~ chờ mỏi mòn giờ đã ra lò // ta suýt nữa thành hòn vọng ĐPKQ a ! thanks nàng!!! ta đọc = dd thỉnh thoảng mới có cơ hội lên comt !!! thấy nàng chờ ng giật tem mà ta cũng bùn!!! hic!

    ReplyDelete
  6. hihih ~ nhà nàng có nhìu truyện rất hay! hihi ~ gu của ta a. hihi Q! nàng cố gắng hoàn bộ này sớm nha! trong hệ liệt này ta thích nhất truyện này a ~ đọc rất rung động lòng người....\
    nhất là đoạn kk ĐPKQ & ss VLai nhìn nhau ý!

    ReplyDelete
  7. :D ta cũng vậy a , chúc nàng đọc truyện vui vẻ

    ReplyDelete
  8. khu vuc comment nay cung thanh tinh khong kem gi nha Tri Lai, that la thich a~ :)

    ReplyDelete

Post a Comment