[Chương 2.4] Sinh tử kiến


Sinh tử kiến





Bồng Vũ

Edit by Linhmaroon


Chương 2.4


“Cậu muốn ở đây?” Kim Phượng kêu lên “Vậy làm sao được… ”

“Phiền chị đi chuẩn bị phòng cho khách được không? Chị Tiểu Phượng.” Giọng nói mềm mại, ánh mắt mê hồn, hắn nhìn Kim Phượng nở một nụ cười ma mỵ.

Kim Phượng lời chưa đến đầu lưỡi đã bốc hơi, chị ngây ngốc nhìn hắn, giống như bị trúng tà, gật đầu một cái, cũng hết giận luôn, hồn cũng bay mất, ngoan ngoãn xách vali lên đi vào sửa sang lại phòng khách.

“Vào đi thôi! Văn Tri Lai, tối nay bên ngoài lạnh lắm, đi dạo linh tinh, cẩn thận bị cảm lạnh nha!” Hắn cười cười đỡ lấy Văn Tri Lai, nghênh ngang đi vào Tịnh Viên. Sau đó, hắn muốn uống trà, Kim Phượng dâng trà, hắn muốn ăn điểm tâm, Kim Phượng vội vàng lấy bánh bích-quy ra, thậm chí còn chủ động giúp hắn hâm nóng một chén canh, trong mắt lấp lánh đầy sao, nghiễm nhiên đã trở thành người ái mộ siêu cấp của hắn. Nhưng mà, hắn thật không thể nào khen nổi đồ dùng ở Tịnh Viên này, nhà cửa quá cũ kỹ, các thiết bị điện hiện đại quá ít, giường ở phòng khách quá cứng, phòng tắm thì sơ sài…

“Không có TV, không có cái điều hòa nào, không có dàn âm thanh, không có máy vi tính, không có cả mạng… Cô rốt cuộc sống ở thập niên bao nhiêu vậy?” Hắn đảo một vòng, từ phòng khách lượn trở lại nhà chính, tức giận phàn nàn với Văn Tri Lai.

“Những thứ anh nói, tôi không dùng tới.” Văn Tri Lai lạnh nhạt đáp.

“Nhưng mà ăn uống cũng phải tử tế một chút chứ? Trà này… Aiz! Thật khó uống!” Hắn cầm chén trà lên ngửi một hơi, lại chán ghét đặt xuống bàn.

“Này này này, Đông Phương thiếu gia, cậu đây là đang nói trà tôi pha khó uống sao?” Kim Phượng hình như đột nhiên tỉnh táo lại, cơn tức lại dâng lên.

“A, xin lỗi, vấn đề không phải tại chị, là trà chưa đủ ngon, lần sau tôi sẽ mua trà đến tặng cho chị” Hắn lại đưa đẩy sóng mắt nhìn Kim Phượng.

Kim Phượng lại rơi vào tay giặc lần nữa, cười tủm tỉm cầm chén trà bước đi.

Văn Tri Lai dù cho không thấy rõ, cũng đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là chị Tiểu Phượng đã bị Đông Phương Khuynh Quốc phóng điện cho choáng váng rồi! Nếu như hắn đã cố ý bày ra vẻ yêu dã ấy, thì chẳng ai có thể chống lại nổi sức cuốn hút của hắn. Vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt diễm của hắn, một nửa là do lời nguyền của Sứ mỹ nhân, một nửa còn lại là do di truyền từ mấy đời, tướng mạo khác biệt không tầm thường kiểu này, là không tầm thường, nhưng cũng chẳng tốt lành gì, sẽ không ở lại nhân gian lâu dài.

Cho nên mới có câu: Mỹ nhân xưa nay tựa danh tướng. Há để nhân gian thấy bạc đầu.

Người đã hạ lời nguyền, bởi vì vị công chúa yêu nhất chết vào năm ba mươi tuổi, cũng muốn những kẻ quấy rầy lăng tẩm của công chúa gặp phải vận mệnh giống như vậy. Vậy nên, con cháu Đông Phương gia, tất cả đều không sống quá ba mươi.

Đông Phương Khuynh Quốc năm nay cũng đã… hai mươi ba đi?

Vậy nên, nếu như lời nguyền không được giải, tính mạng của hắn, theo lý thuyết thì chỉ còn lại bảy năm.

“Cô đang nghĩ gì vậy?" Đông Phương Khuynh Quốc phát hiện thấy cô đang trầm tư.

“Tôi đang nghĩ xem, anh còn có thể sống được bao lâu.” Cô nói thẳng.

“Sao? Vậy cô thấy tôi có thể sống được bao lâu?” Hắn cố ý túm mái tóc dài lại, ngồi xuống bên cạnh cô, mặt quay về phía cô.

“Tôi nhìn không thấy bất cứ chuyện gì của anh.” Cô nhích sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

Hắn nhíu mày, xoay người đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của cô.

“A!” Cô sợ hết hồn, lập tức rút ra, không cẩn thận làm đổ chén canh đặt trên bàn, nước canh làm ướt sũng cả người hắn. Hắn cũng chẳng hờn chẳng giận, chỉ khiêu khích nói: “Nói dối, chỉ cần tôi chạm vào cô, cô sẽ nhìn thấy tôi, không phải sao?”
Cô hít một hơi sâu, không đáp, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi đi lấy quần áo cho anh thay.”

Hắn nhìn cô không chút khó khăn nào bước về phòng của mình, nghĩ thầm, nếu không phải đã xác định mắt của cô thực sự có vấn đề, hắn có cho là cô đang giả mù không nhỉ?

Nhưng, mắt của cô đúng là có vấn đề, giống như, lúc hắn chạm vào cô, cô sẽ nhìn rõ trong chốc lát, có thể thấy được hắn, nhưng mà, hắn thấy khi Kim Phượng dắt tay cô, cô không hề có tình trạng giống như vậy…

Sao lại như thế? Cô chỉ có thể nhìn thấy hắn sao?

Kỳ quái hơn là, cô ta có vẻ rất hoảng sợ với hiện tượng này, cô rốt cuộc đang sợ cái gì?

Hoặc là nên hỏi, Thiên Nhãn của cô thấy gì ở hắn? Một người luôn không nhanh không chậm, tỉnh táo bình tĩnh, vô tâm vô tính như cô lại có thể khủng hoảng đến biến sắc như vậy?

Đang suy nghĩ, đã thấy cô lấy ra một chiếc áo dài rộng rãi màu trắng, đưa cho hắn.

“Đây là bộ đồ rộng nhất của tôi, anh xem có mặc được không.”

Hắn cởi xuống chiếc áo hàng hiệu đã bị nước canh dính ướt, đón lấy chiếc áo trắng mặc vào, trên y phục còn mang theo mùi hương trong lành thoang thoảng của cô cùng với hương thơm của thứ xà bông cổ xưa, làm cho trái tim hắn khẽ lay động một chút.

“Mặc được chưa?” Cô hỏi.

“Vừa xong.” Hắn khoác bộ đồ trắng của nữ này vào, trông lại càng giống một cô gái, liếc nhìn bản thân trong gương, trên mặt lướt qua một tia tự giễu. Đến chết, hắn cũng không tháo khuôn mặt đàn bà này ra được…

“Mặc có vừa không? Bộ đó có hai cái dây nịt… ” Cô lại nói.

“Đúng vậy, hai cái dây này là cái gì? Buộc kiểu gì bây giờ?" Hắn cau mày nhìn hai cái dây nịt thừa thãi kia.

“Cái bên trái thì phải vòng qua hông bên kia, sau đó xuyên qua… ” Cô giải thích.

“Ài, thật phiền toái, cô giúp tôi làm luôn đi!” Hắn yêu cầu.

Cô ngẩn người, trên mặt thoáng qua nét do dự.

“Đừng quên, là cô làm bẩn quần áo của tôi.” Hắn tuỳ hứng đứng trước mặt cô, rõ ràng bắt cô không làm không được.

Hắn cố ý, cô biết, nhưng làm đổ nước canh cô cũng có lỗi, chẳng thể làm gì khác hơn là vươn tay, tìm kiếm hai dải dây bên hông hắn. Lại cầm một trong hai cái xỏ qua cái lỗ ở bên hông, lại vòng ra phía sau, kéo đến bên kia buộc lại cùng với cái dây còn lại.

Những động tác này phải đến gần thân thể của hắn, cô cực kỳ cẩn thận tránh không đụng phải hắn, rất cẩn thận, không để cho hơi thở của hắn ảnh hưởng đến mình… Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đang cúi thấp của cô, nhìn nét mặt không chút gợn sóng của cô, đột nhiên rất muốn gỡ tung cái mặt nạ không nhiễm thế tục đó của cô ra, muốn kéo cô vào trong cõi hồng trần cuồn cuộn này, làm cho cô cảm thụ sống chết đau khổ, vui mừng tan hợp như mọi người.

“Trong mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy được tôi, đúng không?” Hắn khẽ hỏi.

Tay của cô chợt dừng lại, không đáp lại, tiếp tục buộc dây.

 

“Tại sao không nói gì?”
“Tôi không muốn nói.” Cô lãnh đạm nói, buộc chặt dây, xoay người muốn bước đi, hắn lại nhanh chóng vươn tay bắt lây cô, kéo cô vào trong lòng.

“Lý do không muốn nói là gì?” Hắn ác liệt cười hỏi, tay còn đặt ở hông của cô.

“Xin buông tay, Khuynh Quốc tiên sinh.” Cô không hề bị hù dọa, lẳng lặng đáp.

Hắn nhìn chằm chằm tròng mắt thanh thấu của cô, không nhịn được giơ tay khua qua khua lại trước mặt cô, thấy cô không có chút cảm giác nào, không khỏi có chủt phiền muộn: “Hả? Lần này sao cô lại không thấy tôi?”
“Bởi vì tôi không muốn thấy.”

“Không muốn thấy tôi? Tại sao? Cô không thích nhìn mặt tôi? Hay là, cô sợ tôi?”
“Tôi sợ chính tôi.” Cô nhẹ nhàng tránh khỏi hắn, đang muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, lại bị hắn kéo vào.

“Cô đây là đang lấy lệ với tôi sao?” Hắn không vui chút nào.

“Trễ rồi, xin trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Cô tỉnh táo ngẩng đầu nhìn hắn nói. Hắn tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô, trong lòng nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt, thứ cảm xúc ấy rất vi diệu, giống như cả trái tim bị vùi trong đám sương mù, mông lung, vì phiền muộn, rồi lại giống như được thứ gì đó xoa dịu.

Cô gái này, không hề giống những người khác, ngay từ đầu, đối với hắn mà nói, cô đã rất đặc biệt.

“Được rồi, vậy ngày mai chúng ta tán gẫu tiếp, ngủ ngon.” Khẽ mím môi, buông cô ra, hắn xoay người tránh ra.

“Ngày mai anh không có tinh thần để nói chuyện phiếm với tôi đâu.” Cô trong lời có ý nói, cũng tự nhiên bước về phòng của mình.

Comments

  1. Thank ban nhieu nha. Hom nay moi luc loi he liet nay va phat hien ra :"> Mong dc som doc tiep truyen :D
    P.S: Com 1 lan cho toan bo 8 part cua bam thay that toi loi. Nhung ma luoi qua =.= Cho minh ta loi nha. Cam on ban lan nua :D

    ReplyDelete
  2. ko sao ~~ bạn chịu com cho mình là vui rồi :D
    mình cũng đang cố hoàn bộ này trong thời gian sớm nhất, có mỗi 10c mà để mọi người chờ lâu quá thật là áy náy ORZ

    ReplyDelete
  3. *Moa moa*
    Yêu bạn thật đấy *tung hoa* Editor đầy trách nhiệm *clap clap*

    ReplyDelete

Post a Comment