[PART 9.2] Tình yêu của cô nàng cố chấp

Tình yêu của cô nàng cố chấp


Ta là Tô Tố


Edit by LinhMaroon


beta ruacon


PART 9.2



Ai đó đỡ lấy tôi với, tôi giả bộ mảnh mai yếu ớt, ngã về phía Ninh Mặc, hắn lách mình, xoay người một cách tài tình, tôi liền nhào vô vách tường, ôm đầu hừ hừ.

“Cô gái trẻ, đi truyền máu đi, chỉ chờ mỗi cô thôi đấy! ”

Nước mắt tôi rơi lã chã, im lặng nhìn trời, oan ức biện bạch: “Tôi bây giờ thấy chấn động não….”

“Aiz, không ảnh hưởng đến việc truyền máu đâu! Bọn tôi đỡ cô đi! ” Thế nên tôi bị một đống người vây quanh, vinh quang dâng tặng 800CC máu.

Lúc hiến máu xong, lần đầu tiên, Ninh Mặc từ phía sau đỡ lấy tôi, vừa đi vừa cười lạnh: “Diệp Hồng Kỳ, làm sao lần trước hội học sinh kêu gọi hiến máu cũng không thấy cô tích cực như thế. “

Tôi nước mắt nước mũi tùm lum đều chùi cả vào người hắn: “Ninh Mặc, anh không có lương tâm! ”

Hắn dừng chân, đổi dìu thành đỡ, thầm mặc kéo tôi về phía phòng bệnh, vào trong phòng, hắn giúp tôi chỉnh chỉnh gối đầu, đem tôi cẩn thận đỡ lên giường, đột nhiên thở dài: “Diệp Hồng Kỳ, cô có biết không, có đôi khi đối với người khác tốt, cũng sẽ trở thành gánh nặng cho người đó! ”

Đầu tôi mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn xem nhẹ cảm nhận của hắn, chỉ vào cái bình hắn đặt xuống lúc nãy, nói: “Làm nhiều canh một chút đem đến đây, tôi cần tẩm bổ! ”

“….” Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt ông nói gà, bà nói vịt.

“Đúng rồi, viện phí tính thế nào ?! Nói đến tiền viện phí, tôi lại nghĩ đến cái xe của anh, aiz, anh lái xe không tốt lắm phải không! ” Tôi cực kỳ thất vọng mà nhìn hắn, đối với chuyện bạch mã hoàng tử không khống chế nối “bạch mã” mà tiếc nuối.

Da mặt hắn giật giật, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, rít qua kẽ răng mà nói: “Tôi trả hết! ”

OK, OK, tôi thỏa mãn, tôi nhếch môi, nhận lấy canh hắn đưa, húp sùm sụp: “Ninh Mặc, anh thực hiền thục nha, canh rất là ngon! Tôi thích, hắc hắc hắc! ”

Xong rồi, một tiếng khích lệ kèm theo tiếng cười cực kỳ cuốn hút này, trực tiếp dọa hắn chạy mất dép luốn. Mãi cho đến khi xuất viện, tôi vẫn không nhìn thấy hắn lần thứ hai.

Trái lại bạn đồng chí được tôi cứu tế kia, rất nhanh đã có tin lành.

“Aiz, người ta muốn gặp cô đấy, nói muốn bày tỏ sự cảm tạ! ”
“Để cho chuyện cũ theo gió bay đi ….theo gió bay, theo gió bay! ” Tôi quay người, xoay mông về phía bác gái y tá, muốn khóc, dòng máu thanh xuân chảy mãnh liệt của tôi ơi, làm sao lại chạy vào trong thân thể của một thanh niên vô danh tiểu tốt nào đó.

Như vậy làm sao mà một đứa thuần khiết như tôi có thể chịu được.

“Cô không muốn gặp cậu kia ? Người ta tâm tâm niệm niệm là phải cảm tạ cô đấy! ”
Tôi im lặng nhìn vách tường, nhớ đến 800 CC nhiệt huyết kia, lại choáng váng thêm một trận.

“Cô thật không đi gặp cậu ta, thực không đi, thật sự không đi ?”
Mẹ kiếp, bà y tá này là Đường Tăng chuyến thế sao, tôi quay cái đầu đang đau nhức qua nhìn bác gái, bà ta liền nhếch miệng cười, ý vị thâm trường mà kéo dài giọng ra: “Aiz,… cô gái trẻ à, cậu kia rất tuấn tú nha! ”
“….” Thì ra không phải Đường Tăng, mà là dẫn mối.

“Cô không cần qua đâu, cậu ấy đã đến đây rồi! ”
Người nào vậy, chẳng lẽ không biết tùy mặt mà gửi lời, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, quay mặt qua, mới vừa liếc mắt một cái, thiếu chút nữa ngã chổng vó từ trên giường xuống.

“Diệp Hồng Kỳ….” Giọng nói nhẹ nhàng êm tai, bộ dáng thể lực dư thừa, nào có nửa điểm giống người bị thiếu máu.

Tôi chậm rãi từ trên giường đứng dậy, sờ sờ tóc, cười gượng: “Thái quản lý à, anh cũng đến đây sao, chẳng lẽ công ty còn có chế độ thăm hỏi công nhân viên lúc bệnh tật ?”
Hắn cười tít mắt nhìn tôi, vươn tay nắm chặt lấy tôi, xúc động cầm nắm, tình ái dào dạt nói: “Hồng Kỳ, chúng ta đều đã huyết dịch dung hòa, kết hợp nhất thể, về sau không cần xa cách như vậy! ”

Tôi rơi lệ, lời này nói ra thật khiến người ta hết hồn!

“Tôi nghe nói cô vì tôi mà buộc bác sĩ lấy máu của mình! ”

Tôi quay sang một bên đau khổ đấm ngực! Sắp đem ngực đám thành size F đến nơi!

Hắn tiếp tục dùng một loại giọng điệu vô cùng tán thưởng mà ngâm vịnh: “Hồng Kỳ à, thực ra tôi vốn nghĩ cô là một đứa con gái ích kỷ, vô lại, đê tiện, hạ lưu, cộng thêm tính cách bỉ ổi, nhưng mà bây giờ cảm nhận về cô trong mắt tôi đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước kia, chúc mừng cô! ”
Hắn cực kỳ dâng trào mà vỗ vỗ bờ vai tôi, tôi thấy đầu choáng váng một trận lợi hại, lặng lẽ quay mặt đi, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, mấy từ này là hình dung kiểu gì thế! Mẹ kiếp!

“Kỳ thật tôi cũng nghĩ, cô trừ bỏ tính cách có chút khiếm khuyết, vẻ ngoài có chút tỳ vết, tinh thần có chút bệnh bệnh ra, thì cô cũng là một cô gái không tồi! ” Ánh mắt Thái Kỳ lấp lánh lấp lánh lóe lên, dùng dáng vẻ kiểu như phát hiện ra một khối ngọc thô, cực kỳ thần bí mà nhìn tôi.

Tôi đứng trước loại hào quang thần thánh chiếu rọi này, trừ bỏ rơi lệ ra, không còn lời nào đế đáp lại.

“Cho nên, tôi quyết định, tôi sẽ cải tạo cô, để cô trở thành một cô gái xinh đẹp có tâm hồn lấp lánh chói sáng cùng vởi vẻ ngoài đạt tới năm sao! ” Hắn nắm lấy cánh tay của tôi, cực kỳ kích động lắc lắc.

Bác gái y tá từ khe hở liều mạng giật lấy cánh tay của tôi, oán giận :”Cô ấy bị chấn động não nhẹ, vẫn còn đang quan sát, đừng có lắc lư tùy tiện! Chàng trai, nhẹ nhàng một chút! ”

Thái Kỳ ý còn chưa hết, vươn tay vỗ vỗ mặt tôi: “Tôi sẽ che chở cho cô, Diệp Hồng Kỳ, tin tưởng tôi!” Lực tay của hắn hơi lớn, tôi còn tưởng hắn đang tát vào miệng tôi ấy chứ.

Trong phút chốc, lệ tôi tuôn như Hoàng Hà, đồng chí Thái Kỳ, anh cứ quên lãng tôi đi, tôi luôn luôn làm việc tốt bất lưu danh, có thể không cần dâng trào như thế được không ?!

╮(╯▽╰)╭, Chúa ơi, hãy mang con đi với….

 

*** Trên đời này có cái gọi là "nghiệt duyên", bi giờ thì ta đã hiểu =)) ***

Comments

  1. he.. nhờ có mấy cái nghiệt duyên thế này mà ta mới có chuyện hay để đọc đó..bữa nay vô nhà nàng được đọc 2 truyện cùng một lúc.ta hạnh phúc quá ah ^^

    ReplyDelete
  2. Úi, đang nửa đêm nên em phải nén cười đây. HK ơi là HK, huyết dịch dung hoà rồi đó =))

    ReplyDelete
  3. hị hị, ss thấy em toàn đọc truyện hài lúc nửa đêm nhở =)), nhưng mà cảnh báo trước là chap này còn nhẫn được chứ mấy chap sau thì...he he khó nói lắm :8

    ReplyDelete
  4. ui ui thankssss tỷ rất nhìu
    truyện hay lém.có khi nào a TK thấy tỷ HK mà đụng vào xe NM ko nhi*vuốt cằm suy tư*

    ReplyDelete
  5. Ta thấy truyện này nam hay nữ chính đều Bt hết á

    ReplyDelete
  6. "thực ra tôi vốn nghĩ cô là một đứa con gái ích kỷ, vô lại, đê tiện, hạ lưu, cộng thêm tính cách bỉ ổi"! Rầm.... Đập bàn! Nè anh kia! Ai cho anh sỉ nhục HK nhà tôi thế hả??? Dù sự thật có là như vậy thì cũng chỉ để tôi sỉ nhục HK chứ anh ko được phép! Trừ khi .... HK nhà tôi trở thành HK nhà anh! Hê... hê...

    ReplyDelete
  7. cười vỡ bụng mất =)))

    ReplyDelete
  8. hay quá, truyện này biến thái siêu cấp ha ha, dù k thích độ trơ và mặt dày của nữ chính nhưng hài vẫn khiến em mê há há há

    ReplyDelete
  9. kakaka, cuoi chet mat, roi ca nuoc mat

    ReplyDelete
  10. Bả vai run run, nước mắt chảy ròng ròng, miệng không thể khép lại. Soái quai hàm. Nội thương trầm trọng. Hại người!!! Thật hại người!!!

    ReplyDelete

Post a Comment