[Chương 2.3] Sinh tử kiến


Sinh tử kiến





Bồng Vũ

Edit by Linhmaroon


Chương 2.3


Mà Đông Phương Khuynh Quốc cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô, nghĩ thầm, biết trước tất cả, nhưng lại không có cách nào liệu trước chuyện của chính mình, cách nói này thật sự có phần buồn cười. Nếu không phải ít nhiều biết về năng lực của cô, hắn thật sự cho rằng cô đang hù dọa người.

“Cho nên, cô mà bước ra khỏi Tịnh Viên có thật sự chết hay không, cô kỳ thật cũng không rõ, phải không? ”

“Phải.”

“Nếu thế, vậy thử trước xem sao.” Nói xong, hắn nháy mắt đã túm lấy tay cô, lôi cô bước đi.

“A?” Cô kinh hô một tiếng.

“Đông Phương Khuynh Quốc, cậu… cậu muốn làm gì? ” Kim Phượng sợ tới mức kêu lên.

“Chúng ta liền thử xem sao, ra khỏi của của Tịnh Viên, cô có chết được hay không? ” Hắn quay đầu cười xấu xa với Văn Tri Lai.

Văn Tri Lai trừng lớn hai mắt, toàn thân lại run lên, loại cảm giác mãnh liệt kia lại ập tới, sau đó, sương mù trước mắt đột nhiên lại rõ ràng hết thảy, cô, lại một lần nữa nhìn thấy dung mạo tuấn lệ vô cùng kia!

Đông Phương Khuynh Quốc dường như lập tức nhận thấy sự biến hóa trong đôi măt cô, hắn kinh ngạc, nụ cười cứng lại, đột nhiên kéo cô về phía mình.

Cô kinh hãi, con ngươi khép lại, rất nhanh tránh khỏi hắn, hai tay cũng che lên mắt. Không được nhìn! Không được nhìn! Nhìn sẽ… sẽ… Hắn cũng không để cho cô che mắt lại, chế trụ lấy cổ tay nhỏ bé của cô, vặn bung hai tay của cô ra, cả người đến gần mặt cô. Mất đi hai tay che đậy, cô bối rồi nhắm hai mắt lại, đem khuôn mặt tuyệt sắc kia ngăn khỏi tầm mắt.

“Vì sao lại nhắm mắt? Rõ ràng cô nhìn thấy tôi.” Hắn không hờn giận nói.

Cô không đáp, không biết phải trả lời... thế nào.

“Cô… sợ nhìn thấy tôi sao?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch của cô, càng thêm tò mò.

Cô khép chặt mí mắt nhẹ nhàng rung động, hô hấp trở nên gấp gáp, thấp giọng nói: “Xin buông… ”

“Cô mở mắt ra, thì tôi buông.” Hắn muốn nhìn thấy đôi mắt của cô, muốn thấy cô… nhìn hắn.

Kim Phượng thấy hắn gây khó dễ cho Văn Tri Lai, vung nắm đấm xông lên nói: “Cái tên yêu nam này, còn không buông tay ra.”

“Cô không mở mắt, tôi sẽ hôn cô.” Hắn nói xong, thật sự cúi đầu xuống, môi chậm rãi tiến gần về phía cô. Cảm giác được hơi nóng phả tới, cô cả kinh, theo bản năng mở mắt ra, vừa lúc chống lại đôi mắt thâm thúy đang gần trong gang tấc kia của hắn. Nhất thời, hai người bốn mắt tương tiếp, tầm mắt giao nhau…

Hắn thấy rõ hình bóng của mình trong đôi mắt trong trẻo của cô, giờ khắc này, một thứ rung động vô danh đánh vào trong lòng hắn, ngực của hắn thắt lại, phảng phất ngay tại lúc cô nhìn thấy hắn, linh hồn hắn cũng đã bị hút vào trong đáy mắt cô, thành tù binh của cô.

Mà cô, ngay tại thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của hắn, rốt cục cũng chân chính ngộ ra câu nói kia của sư phụ.

Thiên nhãn lạc phàm, không phải vì thiên nhãn mù, mà là vì, trái tim từ trước đến nay vẫn luôn bình thản của cô!

Đã rối loạn rồi.

Thiên nhãn lạc phàm, chỉ là lời cảnh báo trước, báo trước rằng cô sẽ yêu người đàn ông này.

Cho nên, cô mới có thể chỉ nhìn thấy hắn, bởi vì, cả cuộc đời này của cô, chỉ muôn nhìn thấy hắn, chỉ mong nhìn thấy hắn!

“Tri Lai? Em… ” Kim Phượng ngây ngốc nhìn một màn này, há hốc mồm.

Tri Lai… đang nhìn Đông Phương Khuynh Quốc.

Giọng nói của Kim Phượng đánh thức cô, trong thoáng chốc, khuôn mặt của Đông Phương Khuynh Quốc biến thành vô số mảnh nhỏ, sau đó, cô nghe thấy được tiếng khóc âm ỉ của chính mình, một cảm giác đau đớn đến tận xương tủy như thủy triều dâng lên cuốn sạch tất cả mà đến… vì hắn mà đến! Cô kinh ngạc hoảng sợ, dùng lực đẩy hắn ra, xoay người chạy như điên. Nhưng mà, nháy mắt khi rời khỏi hắn, trước mắt lại biến trở về sương mù, cô nhìn không thấy thềm đá dưới chân, bước đi loạng choạng, chân đạp phải khoảng không, cả người ngã xuống.

“Tri Lai!” Kim Phượng kinh hô.

Đông Phương Khuynh Quốc động tác rất nhanh, bước dài một bước, đúng vào trước lúc cô ngã xuống kịp thời ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô kéo vào trong lòng hắn.

Kim Phượng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vô lực ngã ngồi xuống đất.

“Vì sao cô vừa nhìn thấy tôi đã muốn trốn? Mặt tôi đáng sợ như thế sao?” Đông Phương Khuynh Quốc cúi đầu nhìn Văn Tri Lai, giống như đang nén giận hừ nhẹ một tiếng.

Những người từng thấy qua hắn, đều giống như ruồi bọ vội vã dính vào, chỉ có cô, liều mạng muốn tránh né hắn.

Văn Tri Lai tựa vào trước ngực hắn, sợ hãi thở gấp, không có cách nào mở miệng, chỉ đau thương thầm nghĩ, đáng sợ không phải là khuôn mặt của hắn, mà là tương lai của cô.

Gặp phải hắn, là định mệnh của cô!

Lệ rơi như máu, tâm hồn nhiễu loạn, tính mạng… tất không còn!

Đêm khuya mười hai giờ, cánh cửa Tịnh Môn lén lút được mở ra, Kim Phượng mang theo một cái rương cũ, nhìn ra ngoài dò xét, mới xoay người đỡ Văn Tri Lai bước ra. “Tốt, giờ không có ai, chúng ta đi mau.” Chị khẩn trương kéo tay Văn Tri Lai.

“Tiểu Phượng tỷ, chúng ta chạy không thoát đâu, người của Đông Phương gia rất lợi hại.” Văn Tri Lai thở dìa.

“Ai bảo thế? Chị sẽ có cách giấu em đi, để cho cái tên yêu nam họ Đông Phương kia làm cách nào cũng không tìm được em.” Kim Phượng thấp giọng cam đoan.

“A? Chị muốn đưa cô ấy giấu đi đâu đây?" Giọng nói của Đông Phương Khuynh Quốc từ từ vọng lại từ một góc tối.

Kim Phượng chấn động, quay đầu trừng mắt nhìn Đông Phương Khuynh Quốc xuất quỷ nhập thần, vẻ mặt giống hệt như gặp quỷ, tiếng nói toàn bộ mắc kẹt trong cổ họng.

Văn Tri Lai tuy đã sớm có dự cảm, nhưng cô không ngờ rằng hắn có thể đoán được Kim Phượng mà nửa đêm đứng ở cửa bắt người.

“Không phải đã nói, bước ra khỏi cửa của Tịnh Viên này, cô sẽ chết sao? Văn Tri Lai.” Đông Phương Khuynh Quốc chậm rãi đến gần, nghiêng người dựa vào tường đá. hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm cô: “Không phải bây giờ cô vẫn khỏe mạnh đấy thôi.”

“Đấy chỉ là cách nói, mục đích của sư phụ chính là muốn tôi năm nay đừng rời khỏi nhà, hơn nữa, không thể đi về phương Đông.” Văn Tri Lai thấp giọng nói.

“A… ? Đây rõ ràng là nhằm vào Đông Phương gia nhà chúng tôi đúng không?" Hắn không thích thú mấy lời tiên đoán không chút căn cứ này cho lắm, nói nghe cứ như Đông Phương gia nhà hắn sẽ giết cô không bằng.

“Đúng vậy.” Cô cũng không phủ nhận.

“Cho nên cô muốn chạy trốn?" Hắn nhìn ra được, cô phi thường phi thường muốn bảo trì khoảng cách với hắn.

“Tôi trốn thoát được sao?" Cô ngẩng đầu, hỏi lại.

“Rất khó.” Hắn nở nụ cười.

“Tôi cũng nghĩ vậy” Hắn cùng cô sẽ bị trói buộc rất sâu, điểm ấy, ngay tại chớp mắt lúc cô nhìn thấy hắn, đã hiểu được.

“Tôi đã đặt vé máy bay rồi, vì để đảm bảo tôi có thể ngủ một giấc ngon lành, từ giờ trở đi tôi đành phải ở chỗ này thôi.” Hắn tuyên bố.

Comments

  1. thấy đc tương lai của chính mình cũng là một nỗi bi ai...
    tk bạn =]

    ReplyDelete
  2. anh e nhà này độc đẹp = độ đáng sợ, nhắm ai thì đừng hòng thoát ^^

    ReplyDelete
  3. hắn còn hơn cả Tri Lai nữa chứ :...

    ReplyDelete
  4. Rõ ràng bị trúng lời nguyền, mà mở miệng ra lại bảo không tin vào lời tiên đoán vô căn cứ, rõ mâu thuẫn, thà cứ bảo cô chết cũng phải theo tôi, thấy còn đỡ bức.

    ReplyDelete

Post a Comment