[PART 6] Tình yêu của cô nàng cố chấp

Tình yêu của cô nàng cố chấp


Ta là Tô Tố


Edit by LinhMaroon


beta ruacon


PART 6



Xuất viện được hai tuần rồi, bọn Hữu Bảo đã đi khắp nơi tìm chỗ thực tập, lục tục từng người ở tầng một đã chuyển ra ngoài, tầng trệt náo nhiệt lúc xưa, nhất thời quạnh quẽ không ít

 

“Tao bảo này Hồng Kỳ, mày trước cứ tùy tiện tìm một nơi nào đó để làm đi! ”

 

“Không, thà thiếu chứ không ẩu! ” Tôi dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn nó: “Tao muốn vào Thiên Duyệt, tao muốn Ninh Mặc biết, tao kỳ thật là một nữ phần tử tri thức cấp cao! ”

 

Hữu Bảo im lặng, sau đó rất lâu mới mở miệng “Tập đoàn Thiên Duyệt cùng với nữ phần tử tri thức thì có gì liên quan đến nhau ?”

 

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải: “Hữu Bảo, năng lực lý giải của mày vẫn còn thiếu sót quá, tao bảo sẽ vào Thiên Duyệt, làm một nữ phần tử trí thức, đấy đều là lý tưởng của tao! ”

 

Nó càng thêm im lặng, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ sự động viên.

 

Tập đoàn Thiên Duyệt năm nay chưa thông báo tuyển dụng, từ lúc tôi thất tình đã bắt đầu chú ý đến Thiên Duyệt rồi, chú ý cho tới hôm nay, bọn họ một chút tin tức đều chưa có truyền ra.

 

“Nếu năm nay bọn họ không có kế hoạch tuyển dụng thì sao!” Hữu Bảo dò xét hỏi tôi.

 

Tôi siết chặt cái bút bi đến mức gần như gãy đôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tao đây đến chặn đường lão tổng của bọn họ, ngủ ở phòng thường trực của bọn họ.”

 

“….” Vẻ mặt của Hữu Bảo lại cứng đơ lại.

 

Tôi đang định thể hiện tiếng cười xé giấy man dại độc đáo của mình, đột nhiên, di động trong túi đã đi trước một bước, ha ha hắc hắc cười ha hả.

 

Đúng rồi, từ khi ra viện đến giờ, tôi liền đổi chuông điện thoại thành tiếng cười của mình, muốn bao nhiêu lớn tiếng có bấy nhiêu lớn tiếng, muốn bao nhiêu dâng trào có bấy nhiêu dâng trào! Hơi bị phấn chấn tinh thần nha, hơi bị trẻ trung ấy, mọi người đều biết Diệp Hồng Kỳ tôi đây cực kỳ hạnh phúc phải phải, cực kỳ sảng khoái!

 

“A lô….ai vậy! ” Tôi ấn nút nghe.

 

Đầu kia chần chờ một chút: “Diệp Hồng Kỳ phải không ? Tôi là Tiễn Đạc!”

 

Nói đến Tiễn Đạc, thằng nhóc này so với Ninh Mặc kia còn có lương tâm hơn một chút, lúc tôi nằm viện về sau toàn là hắn đến đưa cơm nước, ngay cả hôm xuất viện cũng là hắn đến giúp tôi khiêng hành lý.

 

Bởi vì có sự giúp đỡ, tôi thuận tay hưởng được của bệnh viện một cái cột treo bình truyền dịch, đặt ở trong ký túc xá để móc màn, thật sự là vô cùng hữu dụng nha.

 

“Aiz, Tiễn Đạc, tôi đây, chuyện gì ?”

 

Hắn vẫn còn do dự hỏi tôi: “Cô tìm được chỗ thực tập chưa ?”

 

“Chưa! ” Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, phỏng chừng Tiễn Đạc cũng bị dọa đến, một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói gì.

 

“Nếu không, cô tới tập đoạn Tường Thực đi, chỗ chúng tôi đang tuyển trợ lý! ”

 

Tập đoàn Tường Thực, cứ nghĩ đến Tường Thực, là tôi lại nghĩ đến Ninh Mặc, mà cứ nghĩ đến Ninh Mặc, là tôi liền có xu hướng bạo phát: “Là Ninh Mặc bảo anh gọi điện hả! Là hắn đúng không, hắn chứ gì! !!”

 

Tôi gầm thét, dùng tư thế của Người Sói lúc cào tường, trên bức tường thảm thương của ký túc xá xuất hiện một vệt xước dài.

 

Tiễn Đạc dùng giọng nói cực kỳ suy sụp trả lời tôi: “Hồng Kỳ, cô nghĩ nhiều quá! ”

 

Tôi nào có nghĩ nhiều, một người tuyệt mĩ như hoa lại si mê một mảnh chân tình như tôi, tên đáng chết Ninh Mặc kia không thấy hối hận mới là lạ.

 

“Tôi không đi đâu, tôi nhất định sẽ không cho Ninh Mặc cơ hội vãn hồi!” Tôi tức giận,” Tôi đã quyết rồi, tôi sẽ vào Tập đoàn Thiên Duyệt! ”

 

Được một lúc lâu sau, di động mới truyền đến giọng nói vô cùng buồn bực của Tiễn Đạc: “Diệp Hồng Kỳ, cô thực ra vẫn để ý đến Ninh Mặc đúng không ?”

 

Mẹ kiếp, làm sao có thể, tôi có để ý đến con chó con mèo cũng không thèm để ý đến cái loại bạc tình bạc nghĩa ấy.

 

Tôi phẫn nộ cúp điện thoại, quyết định lấy im lặng để kháng nghị sự vô lễ của Tiễn Đạc.

 

“Ánh mắt kia của mày là ý gì! ” Tôi vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Hữu Bảo đang dùng đôi mắt to tròn trong suốt của nó, nhìn tôi một cách đầy thương xót.

 

“Tao đã nói với bọn mày rồi, tao không cần tên kia, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt như vậy.” Tôi gầm thét.

 

Hữu Bảo nhanh chóng dựa vào, thuần thục vuốt vuốt mái tóc của tôi, vừa sờ mó vừa nói: “Ngoan ngoan ngoan, chúng tao đều biết mà! ”

 

Phì, biết cái quỷ, tôi kéo tay nó xuống, bi phẫn trèo lên giường, tiếp tục ngủ.

 

Tôi ngủ, tôi ngủ, tôi ngủ ngủ ngủ! Ngủ thẳng cho đến khi Tập đoàn Thiên Duyệt thông báo tuyến dụng mới thôi, tôi không tin, tôi chờ không đến mùa xuân!

 

Gì nhỉ, một thanh niên văn nghệ nào đã nói rất đúng: mùa đông đều đã đến rồi, mùa xuân còn có thể xa sao ? Quả nhiên tôi trông chờ đến tuần thứ ba, cuối cùng cũng thấy thông báo gợi ý tuyển dụng của Tập đoàn Thiên Duyệt.

 

Tôi run rẩy cầm tờ báo, từ trên xuống dưới nhìn một lượt, càng xem càng cáu. Thế mà lại không có một chức vụ nào tuyển nữ cả!

 

“Hồng Kỳ, thế mày có định đi nữa hay không ?” Hữu Bảo nhìn tôi, thật cẩn thận chỉ vào tờ báo, phỏng chừng mặt tôi đã đen sì rồi, ánh mắt của nó cực kỳ bất an.

 

Tôi đập bàn, phấn chấn nắm chặt tay nói: “Đương nhiên đi! ” Cho dù có quét rác lau bàn tôi cũng đi.

 

Hữu Bảo theo thói quen thương xót nhìn tôi, tôi cũng từ từ lạnh nhạt dần trước cái ánh mắt thánh mẫu của nó, cho nên, không thèm động đến nó làm gì.

 

“Hữu Bảo, tao mặc đồ gì đi bây giờ! ” Tôi quay đầu hỏi.

 

Hữu Bão lắp bắp, chỉ vào một đống T-shirt của tôi, không nói nên lời lý do vì sao ” Thì cứ mặc mấy bộ đứng đắn mà đi thôi! ”

 

Trang phục đứng đắn, tôi cũng có một bộ, tôi bắt đầu chổng mông lên lật tung đến đáy hòm, từ khi bị đụng đầu vào bệnh viện lần trước xong, bộ đường trang kia tôi cũng chưa có mặc lại lần nào, giờ đào ra tiếp tục cấp cứu đi.

 

“Hồng kỳ, mày xác định muốn mặc như vậy đi! ” Hữu Bảo bắt đầu run rẩy, chỉ vào tôi hỏi.

 

Tôi ngẩng đầu lên, tà mị cười: “Phải cài hoa trên đầu sao ? Cái loại to đùng giống như Dương Nhị Xa* ấy ?”

* Namu Yang: Một nhà văn/ ca sĩ người Trung Quốc.

 

Hữu Bảo mặt đen xì, cười gượng: “Vậy là được rồi, mày đi đi, đi đi thôi! ” Vừa nói, vừa đá tôi ra bên ngoài.

 

Mặt trời tháng bảy chói chang như thiêu như đốt, tôi mặc một bộ đường trang tối đen từ đầu đến chân, chống một cây dù đen, mồ hôi ướt đấm hăm hở tiến về phía Tập đoàn Thiên Duyệt.

 

Đổi ba bốn lượt xe, mới đến Tập đoàn Thiên Duyệt.

 

Tập đoàn Thiên Duyệt rất lớn, cả một tòa cao ốc, trời thì nóng, mà bên trong mấy chục cái điều hòa thổi vù vù ra phía của, cách năm mươi mét cũng cảm thấy được luồng khí mát lạnh ở bên trong.

 

Tinh thần tôi lại rung lên, niềm tin càng thêm kiên định : Tôi nhất định phải vào được Tập đoàn Thiên Duyệt, vì điều hòa, vì cao ốc, vì nguy cơ tự tôn nguy khốn của tôi, liều mạng!

 

Tôi thấy một đám tinh anh mặc đồ Tây đi giày da giống hệt như tôi mồ hôi đầm đìa đi về phía Thiên Duyệt, khẩn trương gia tăng nhịp bước, đi theo phía sau bọn họ.

 

“Tiểu thư, cô cũng được nhận lời mời sao ?”

 

Ai ? Hỏi tôi ? Tôi ngẩng đầu, thấy một nam sinh tóc dài đầy mồ hôi, toàn thân mặc âu phục màu đen, gật gật đầu: “Aiz, đúng! ”

 

“Nhưng mà, không phải không tuyển nữ sao ?” Hắn nghi hoặc nhìn tôi.

 

Tôi đột nhiên thu hồi nụ cười,t rừng mắt, giận: “Liên quan gì đến cậu! ”

 

Hắn bị tôi làm cho kinh ngạc, dứt khoát xách theo cái cặp, xám xịt chui vào thang máy, thang máy bên trong đã có mấy cậu trẻ tuổi cũng mặc tây trang giày da đứng sẵn, tôi là người sau cùng bước vào, mới vừa đứng vào, thang máy đã bắt đầu báo động.

 

Ánh mắt của mọi người đều đồng thời tập trung ở trên người tôi, tôi nín thở, ngửa đầu huýt sáo, thang máy vẫn phát ra tiếng chói tai như cũ.

 

Địch bất động, ta bất động, tiếng huýt sáo của tôi càng thổi càng vang dội, tràn ngập trong thang máy chật chội chen chúc.

 

Rất lâu sau đó, tôi miệng khô lưỡi hanh nhấc tay “WC ở đâu vậy ?” Tạo nghiệp mà, huýt sáo nhiều quá ngay cả nước tiểu cũng gọi tới rồi.

 

“…” Mọi người vốn đang yên lặng nhìn tôi, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, một người đàn ông từ trong một góc sáng sủa của thang máy chậm rãi đi ra, lại là một người không mặc âu phục, T- shirt trắng, quần bò màu xanh, tóc ngắn, vóc dáng cao gầy, cả người nhìn qua phi thường thanh nhã sạch sẽ.

 

“Tôi đưa cô đi đi! ” Hắn nhìn tôi cười cười, cách một người kéo vạt áo của tôi, lôi tôi ra khỏi thang máy.

 

“Cám ơn cám ơn! ” Tôi mặt mày hớn hở bước theo hắn, càng nhìn càng thấy có một cảm giác rất quen thuộc.

 

“Tiên sinh, chúng ta trước kia đã gặp mặt ?” Tôi tung tăng chạy theo sau hắn, nhỏ giọng hỏi.

 

Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhíu nhíu mày, cười: “Ài, không nhớ rõ ?”

 

Tôi thật sự quen biết hắn ? Tuy hắn khiến cho tôi có cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà tôi quả thực nghĩ không ra lúc nào thì quen biết hắn, theo lý thuyết, hắn dáng vẻ trắng trẻo vừa sạch sẽ, vừa cao ráo, ngũ quan lại tú dật . không có lý nào tôi lại không nhớ nổi một anh chàng đẹp trai như vậy.

 

“Thôi, không nhớ rõ thì thôi!” Hắn đi đứng tùy ý vô cùng, một đôi dép lê loẹt quẹt loẹt quẹt , nện trên mặt nền sáng bóng của tiền sảnh Tập đoàn Thiên Duyệt, đặc biệt vang dội.

 

Lòng tôi yếu ớt nhìn tiếp tân đứng gần cửa, sợ cô ta đứng lên quát cho một trận.

 

“Đang nhìn cái gì ?” Hắn quay đầu lại, tay đút trong túi quần nhìn tôi, “Lần đầu tới ?”

 

Tôi gật gật đầu.

 

“Tới dự phỏng vấn ? Tôi nhớ lần này không tuyển nữ mà! ”

 

Tôi kìm nén nước tiểu, trả lời hắn: “Trời không tuyệt đường người, nói không chừng giữa chừng đột nhiên thay đổi tuyển nữ! ”

 

Hắn có vẻ đăm chiêu nhìn tôi, vỗ vỗ bờ vai tôi, từ hành lang nhỏ bên cạnh đại sảnh lách qua, chỉ vào cánh cửa nhỏ nói với tôi: “Đi ra ngoài giải quyết đi! Tôi giúp cô canh! ”

 

“…” Tôi im lặng, nhìn cỏ dại mọc đầy phía sau cánh cửa, nhịn không được hỏi hắn: “Aiz, chỉ có chỗ này thôi à ?”

 

Hắn lắc đầu, trả lời tôi: “Cũng không phải vậy, những chỗ khác đều có máy giám định vân tay, tôi không có, không đưa cô đi được! ”

 

= =|||, đúng là công ty lớn nha, ngay cả vệ sinh mà cũng trâu bò như vậy, tôi nhìn nhìn khoảng đất nơi cỏ dại đã mọc thành bụi một đám, nhịn không được căm ghét hồi lâu, lại suy xét một lúc, rốt cục không chịu nổi, ngồi xổm xuống bụi cỏ, nơm nớp lo sợ mà giải quyết vấn đề cá nhân.

 

Quả nhiên con người một khi được thả lỏng, trạng thái sẽ bất đồng.

 

Tâm tình tôi lập tức tốt trở lại, tiến vào đại sảnh của Thiên Duyệt, tôi vươn tay ra, nhìn hắn cười: “Tôi là Diệp Hồng Kỳ, cám ơn anh! ”

 

Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn xuống tay tôi, rất lâu sau đó, ngẩng đầu cũng nhìn tôi cười, giống như liễu xuân đón gió, trong suốt sạch sẽ, rõ ràng là cực kỳ quen thuộc, nhưng mà tôi không sao nhớ ra nổi.

 

“Không cần cảm ơn, bản nhân họ Thái tên chỉ có một chữ Kỳ.” Hắn bỗng nhiên ngừng một hồi, nhìn tay tôi vẫn còn chưa rút về, đột nhiên cười một cái hỏi: “Tay cô đã rửa chưa vậy ?’

 

“….” Giữa đám cỏ dại thì kiếm đâu ra bồn rửa tay ? Tôi lắc đầu.

 

“Tôi nhớ rõ là có bồn rửa tay mà! ” Hắn nhíu mày hỏi, chỉ vào cánh của nhỏ, giật mình: “Cô không phải giải quyết ngay chỗ đám cỏ sau cánh cửa đấy chứ! ”

 

Tôi trừng mắt, chẳng lẽ còn có lối tắt thứ hai ?

 

Hắn cười to, vỗ lên vai tôi: “Aiz, Diệp Hồng Kỳ, tôi để cô đi ra cửa ngoài, giữa cửa ngoài với cửa chính có nhà WC cho công nhân mà! ”

 

Hắn tuyệt đối là cố ý, cố ý làm tôi hiểu lầm!

 

Tôi lệ rơi đầy mặt xoay sang bên trái bốn mươi lăm độ, quả nhiên cô tiếp tân đứng gần cửa đang liều mạng nhịn cười, hai vai run rẩy.

 

Hắn mỉm cười lắc đầu, dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi.

 

Nha nha nha! Tôi rốt cục đã nhớ ra tên này rồi ” Anh anh! Chính là anh, tôi nhớ rõ anh, anh chính là cái đồ tiểu nhân đê tiện, gọi cảnh sát bắt tôi! Tôi tìm anh lâu lắm rồi! ” Tôi tỉnh ngộ lại, nghiến răng nghiến lợi mạnh mẽ xông về phía hắn.

 

Hắn bị động tác của tôi làm cho kinh ngạc đến ngây người, theo lực đạo của tôi, lập tức bổ nhào té trên mặt đất.

 

 

*** He he ~~~ chị Hồng Kỳ này có vẻ thích đi WC với soái ca nhở =)), truyện BT đến tận phút cuối =)) ***

Comments

  1. nàng ơi cho ta hỏi...cái người tên Thái Kỳ đó là nam chính hở nàng.ta theo dõi từ đầu truyện tới giờ mà vẫn chưa thể phân biệt được đâu là nam chính..haizz,..gà thế đấy..mừ ta nói thiệt là ta cực kỳ ghét cái tên Ninh Mặc kia nhá..người đâu mà chỉ được cái vỏ ngoài, lợi dụng tình cảm của một người con gái bắt người ta làm việc cho mình chỉ để giữ lại vẻ hào nhoáng của chính mình thì có gì là hay do đâu..ta chém,ta chém (e hèm,chỉ là ta có chút bức xúc quá độ thôi ạ. chứ thật ra ta là một "thục nữ" chính hiệu đấy ạ...khakha)
    Thanks nàng nhé,mấy hôm nay nàng năng suất quá

    ReplyDelete
  2. vâng anh ý chính là nam chính bựa mì của chúng ta đấy ạ :))
    ta cũng biết nàng là thục nữ mờ hờ hờ * cười gian*

    ReplyDelete
  3. Ôi, ss ơi, lúc đầu em còn tưởng anh Tiễn Đạc là nam chính chứ. Hóa ra anh Thái Kỳ mới đúng.

    ReplyDelete
  4. Thiên a, huýt sáo đến nước tiểu cũng gọi ra a =))
    Ta đọc mà muốn phun màn hình =))

    ReplyDelete
  5. ô ha ha
    Mấy hum nay coi truyện liên tục à
    ths

    ReplyDelete
  6. haizz...vậy vụ say rượu dẫn đến cởi quần áo của a Tiễn Đạc là sao ta? thui cặm cụi đọ tiếp thôi ^^ LIKE nhiệt tình nè :))))

    ReplyDelete
  7. Ta nhịn cừoi ko nổi, nếu có uống nước ta hứa là hẻm coi truyện này, kẻo tội nghiệp cái máy của ta lém

    ReplyDelete
  8. Nam chính BT lên sàn lại rồi! Tung hoa* tung trứng* tung cà*! He ...he ...

    ReplyDelete
  9. t cũng tưởng anh Tiễn Đạc mới là nam chính. Thanks bạn nha. Chị nữ chính hơi đáng sợ. :(

    ReplyDelete
  10. Chết cười. Tks nàng. *chụt * iu tóa cơ

    ReplyDelete

Post a Comment