[Chương 2.2] Sinh tử kiến


Sinh tử kiến





Bồng Vũ

Edit by Linhmaroon


Chương 2.2


Hôm nay Văn Tri Lai một chiếc áo dài màu trắng đơn giản, nhìn vào vẫn tinh thuần như vậy, phảng phất như một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, yên lặng đứng trong thế gian ồn ào hỗn loạn này, tự mình tỏa ra hương thơm trong sạch.

“Có ý gì? ” Cô nghe ra trong lời nói của hắn có chuyện, hơi hơi ngẩn ra.

“Cô ở đây cũng lâu rồi nhỉ? ”

“Đúng, Tịnh Viên là nơi ở của sư phụ tôi, từ lúc mười tuổi tôi đã được đưa đến đây rồi.”

“Như vậy, chắc là cô cực kỳ thích chỗ này? ” Hắn lại hỏi.

“Đương nhiên, không chỉ thích, mỗi nhánh cây ngọn cỏ ở đây tôi đều rất quen thuộc.”

“Cô thích tòa nhà cũ này như vậy, theo lý mà nói, tôi không nên đuổi cô đi mới đúng, nhưng mà, làm sao bây giờ, từ hôm nay trở đi chỗ này là của tôi.” Hắn xấu xa nở nụ cười.

Cô ngây dại! Hắn… đang nói gì vậy?

Kim Phượng phì cười nói: “Đừng có náo loạn, Đông Phương Khuynh Quốc, Tịnh Viên này đúng là do lão sư phụ lưu lại cho Tri Lai cùng với sư huynh Phương Trọng Khải của nó.”

“Trên nguyên tắc thì đúng là như vậy, nhưng mà vị sư huynh này – cùng là sư phụ Phương Trọng Khải tiên sinh của Lỗ Mặc, vì giúp bạn bè mở trường học, từng đem Tịnh Viên này thế chấp để mượn tiền.” Đông Phương Khuynh Quốc nói.

“Cái gì? Trọng Khải khi nào thì… ” Sắc mặt Kim Phượng trắng xanh, quay đầu nhìn Văn Tri Lai vội la lên: “Tri Lai, em biết chuyện này không? ”
Văn Tri Lai gật gật đầu, nói: “Có, em biết, nhưng… ”

Sư huynh lớn hơn cô gần ba mươi tuổi, là bậc thầy về phong thủy, nhưng trời sinh tính thẳng thắn tiêu sái, luôn luôn nhắc nhở cô không cần sử dụng thiên nhãn đoán trước tương lai quá nhiều, sư huynh nói, đời người là một thứ đầy ngạc nhiên cùng mạo hiểm, nếu sớm biết kết cục, thì còn gì ý nghĩa nữa?
Cho nên, cô cũng không hỏi nhiều về chuyện của sư huynh, cô cho rằng người hào phóng không chịu trói buộc như hắn sẽ sống thật lâu, khoái khoái lạc lạc đi khắp mọi nơi.

Kết quả, sư huynh chưa đến nươi tuổi đã qua đời, nói là khi đang lái xe thì ngủ gật, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Kim Phượng lúc khóc lóc đi nhận xác sư huynh, vẫn không thể tin được, đang lái xe êm đẹp vì sao lại ngủ gật? Vì sao lại một thân một mình ra đi ở nơi xóm núi xa xôi như vậy?

Khi đó, lần đâu tiên cô dùng thiên nhãn để nhìn sư huynh, trên thi thể lạnh lẽo của hắn, lại có một vòng sáng đến chói lòa, trong vòng sáng đó, cô nhìn thấy hắn đứng ở một khu trường học đơn sơ, nhìn một đám trẻ con đang học bài, cười đến cực kỳ vui vẻ.

Cô lúc ấy mới hiểu được, trước khi chết sư huynh đều bận rộn tập trung mở trường dạy học, đại ngoan đồng nhiệt tâm lại nhiệt tình kia, thà vứt bỏ lời mời của những ông chủ lớn với mức lương cao chỉ để làm chuyện hắn muốn. Bởi vậy, cô biết rõ hắn lén thế chấp Tịnh Viên, cũng không trách hắn, chỉ là sau khi hắn chết đem món nợ này nhận lấy, dựa vào sức mình để trả lại, đây cũng là nguyên nhân cô ngẫu nhiên sẽ ngoại lệ đoán trước tương lai, cô dù sao cũng phải cần tiền để duy trì Tịnh Viên.

Nhưng mà, rõ ràng đã trả lãi đúng hạn, vì sao Tịnh Viên lại có thể rơi vào tay Đông Phương Khuynh Quốc được?

“Cô không tin sao? Có muốn tôi lấy giấy chứng nhận cho cô xem? ” Đông Phương Khuynh Quốc từ trong túi hồ sơ lấy ra một văn kiện.

Kim Phương tiến lên một tay đoạt lấy văn kiện kia, vừa xem xong, cơ hồ đứng không vứng, ngã ngồi trên ghế, run giọng tức giận mắng: “Sao lại có người ngốc như vậy… Không có đầu óc gì cả, cứ vậy đem Tịnh Viên đi gán nợ, giờ Tri Lai biết làm sao đây? Hỗn đản này… chết thì chết, còn liên lụy đến người sống…”
“Tiểu Phượng tỷ, sư huynh cũng là làm việc thiện thôi.” Cô bình tĩnh trấn an Kim Phượng.

“Việc thiện ! Làm việc thiện cũng phải cân nhắc khả năng của mình chứ ! Chẳng lẽ hắn không biết em cũng có một phần ở Tịnh Viên này, hắn… làm sao có thể gạt em… ” Kim Phượng tức giận đến sắp khóc.

“Các cô chắc cũng không biết nhỉ? Tần bà bà dùng tiền tiết kiệm của bà trả trước lãi của nửa năm, gần đây trả không nổi, ngân hàng đã bắt đầu thúc giục, nên Tần bà bà mới đau khổ đến sinh bệnh.” Đông Phương Khuynh Quốc biết được tin tức từ chỗ Cừu Nghĩa.

Văn Tri Lai ngây ngẩn cả người.

“Cái gì? Tần bà bà vậy mà… ” Kim Phượng vừa ngạc nhiên vừa áy náy.

“Khó trách bà bà vừa rồi lại yếu như vậy… ”

Văn Tri Lai không khỏi tự trách, cô mấy ngày nay một mực nghỉ ngơi để lấy lại sức, cũng không chú ý đến Tần bà bà đang sầu não vì cái gì, càng không phát hiện đến bà đã sớm thu chẳng bằng chi.

“A… Bởi vì như vậy, tôi mới có cơ hội mua được Tịnh Viên.” Đông Phương Khuynh Quốc đắc ý cười.

“Đông Phương Khuynh Quốc, cậu là đồ tiểu nhân! Cậu sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? ” Kim Phượng trừng mắt nhìn Đông Phương Khuynh Quốc.

“Vì sao không thể?” trên khuôn mặt ma mỵ của Đông Phương Khuynh Quốc không có một tia ân hận, tuy hắn xác thực dùng tài lực khổng lồ trong tài khoản của hắn khiến cho ngân hàng đi vào khuôn khổ, nhưng thế thì đã sao? Thế giới này, vốn là kẻ nào mạnh thì kẻ đó được lợi, người nào yếu thì chịu thiệt thòi.

“Cậu… ” Vị mỹ nam tử này, lòng dạ thật đen tối…

“Thôi, chị Tiểu Phượng, cho qua đi !”

“Cái gì mà cho qua? Người này muốn đuổi chúng ta khỏi chỗ này đấy!” Kim Phượng dậm chân.

“Anh ta sẽ không, mục đích của anh ta, chỉ là muốn ép em đi Đài Loan một chuyến mà thôi, anh ta căn bản không cần khu vườn cũ nát này làm gì.” Văn Tri Lai rất rõ ràng dụng ý của Đông Phương Khuynh Quốc.

“Không sai, chỉ cần cô theo tôi trở về, tôi liền đem Tịnh Viên trả lại cho cô.” Đông Phương Khuynh Quốc nheo mắt, bờ môi đẹp đẽ hơi nhếch lên.

Đến nước này, Văn Tri Lai không đi cùng hắn cũng không được “Được rồi! Tôi đây sẽ theo anh đi một chuyến! ” Văn Tri Lai rất rõ ràng, cô không có quyền lựa chọn, từ khí tức mà Đông Phương Khuynh Quốc phát ra cô có thể biết được, hắn không phải loại người có thể thương lượng được, nếu là chủ ý hắn đã quyết định, thì cho dù giày vò chết người ta, cũng sẽ không bỏ qua.

“Thật tốt quá, chúng ta đây không cần tiếp tục trì hoãn nữa, đi ngay lập tức đi.” Đông Phương Khuynh Quốc đứng dậy, nhìn cô.

“Không! Tri Lai, em không thể đi! ” Kim Phượng lo lắng kéo cô lại.

“Chị Tiểu Phượng, có lẽ, đây là số mệnh của em, nhất định không đi không được.” Cô thoải mái vỗ vỗ tay chị.

“Nhưng mà, lần này em đi, cực kỳ có khả năng sẽ phải chết đấy! ” Kim Phượng giận dữ kêu lên.

“Chết? Không nghiêm trọng như thế chứ? Vị đại nương này, Đông Phương gia chỉ thỉnh Văn Tri Lai đến giúp chỉ điểm một chút, cũng đâu có muốn mạng của cô ấy.” Đông Phương Khuynh Quốc bật cười.

“Cậu thì biết cái gì! Tri Lai năm nay không thể xuất môn, nếu không chắc chắn phải chết không nghi ngờ, đây là lời dặn của lão sư phụ trước khi tạ thế! Cậu… cậu ép nó như vậy, rõ ràng là muốn hại chết nó! ” Kim Phượng trừng mắt nhìn hắn, thật muốn mắng cho hắn một trận té tát.

Ngừng một lát, chỉ là đối mặt với đôi mắt đẹp của hắn, khí thế liền giảm đến tám phần.

“Thôi, đừng nói nữa, chị Tiểu Phượng.” Văn Tri Lai cản lời Kim Phượng.

“Văn Tri Lai, chẳng lẽ năm nay cô ra khỏi cửa sẽ chết sao? ” Đông Phương Khuynh Quốc cảm thấy thực quá khoa trương.

“Đại khái vậy!”

“Đại khái? Vì sao không phải là câu khẳng định? Chẳng lẽ người có thiên nhãn như cô lại không thể đoán được tương lai của chính mình? ”

“Là không thể.” Cô nhìn những tia sáng rọi trên mặt nước ao,lạnh nhạt nói. Tựa như đôi mắt của một người chỉ có thể nhìn thấy được người khác, không thể nhìn thấy bản thân mình, thiên nhãn nhìn thấy vĩnh viễn đều là chuyện của người khác, cô không có cách nào nhìn thấy được tương lai của chính mình, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến cô, thiên nhãn sẽ mù, lớn như chuyện sống chết, nhỏ thì té ngã bị thương, cô cũng chẳng có cách nào biết được.

Sư phụ nói, đây là trời cao khoan dung với cô, cũng là bồi thường.

Chính xác, cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể chuyện gì cũng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cả thế gian này, chẳng tốn chút hơi sức.

Nhưng mà, giờ đây, có thể khiến cho thiên nhãn biến mù, lại thêm một người nữa.

Nghĩ đến đây, cô theo bản năng quay về phía Đông Phương Khuynh Quốc, sự bất an dưới đáy lòng kia lại dâng lên.

*** Aiz....nhân sinh....mây bay,mây bay mà thôi ***

Comments

  1. Nhân sinh ... mây bay... Nhiều lúc cũng muốn biết trước cuộc đời mình như thế nào, thực ra cũng chỉ là muốn biết mình có tốt đẹp không. Nào có ai muốn biết trước điềm xấu đâu.

    ReplyDelete

Post a Comment