[Chương 2.1] Sinh tử kiến

 



 


Sinh tử kiến





Bồng Vũ

Edit by Linhmaroon


Chương 2.1


 

“Văn Tri Lai ! Mở cửa ra ! Tôi đến rồi….”

 

“Văn Tri Lai, còn không mở cửa là tôi trèo tường vào đấy !”

 

“Văn Tri Lai, tôi mang đồ ăn ngon đến, cho cô bổ mắt đây, mau mở cửa đi…” Bên ngoài Tịnh Viên truyền tới tiếng Đông Phương Khuynh Quốc đập cửa gọi to, làm cho hàng xóm xung quanh đều chạy ra nhìn, có mấy người già ghét ầm ĩ, chuẩn bị chạy ra mắng người, nhưng vừa nhìn thấy diệm mạo của hắn, liền ngây ngốc, hoàn toàn quên mất định nói gì, thậm chí còn gia nhập vào hàng ngũ hóng hớt.

 

Bên trong Tịnh Viên, Kim Phương bịt lỗ tai, từ sảnh nhỏ vọt vào trong sân nhà, miệng không ngừng rủa xả: “Muốn chết sao ! Cái tên yêu nam kia bị làm sao vậy? Đã ba ngày rồi còn chưa đi, mỗi ngày chạy tới náo loạn, chị sắp chịu không nổi rồi.”

 

“Anh ta không dễ bị đuổi đi như vậy đâu.” Văn Tri Lai ngồi trong đình hóng mát, gió lạnh thổi qua, nắng thu chiếu xuống, bất đắc dĩ than nhẹ.

 

Chuyện liên quan đến sinh tử của Đông Phương gia, Đông Phương Khuynh Quốc đương nhiên là không thể dễ dàng buông tha, chỉ là, cô cũng không ngờ được một người đàn ông lớn tướng rồi lại có thể náo loạn đến như vậy, Hai ngày trước, hắn còn tìm một đống người đến yêu câu cô bói toán đoán mệnh, ầm ĩ rung chuyển cả Tịnh Viên, hại Kim Phương cả ngày trời đều phải bận rộn khuyên họ trở về, cô  cũng chịu không nổi sự quấy nhiễu như vậy. Hôm nay, hắn lại đổi cách khác, mới sáng sớm tinh mơ đã gọi cửa, làm cho người ta không cách nào yên ổn.

 

“Thật là, dáng cao người đẹp như vậy, tính khí lại kém cỏi đến cực điểm.” Kim Phượng mắng.

 

“Còn không phải sao? Toàn thân chỉ được cái túi da cẩm tú, diễm sắc vô song, tính tình lại cổ quái như vậy….” Văn Tri Lai thấp giọng nói nốt.

 

Kim Phượng nghe liền ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn cô: ”Tri Lai, em nói cứ như biết dáng vẻ Đông Phương Khuynh Quốc trông như thế nào vậy? ”

 

Văn Tri Lai cả kinh, vội vàng giải thích: “Em nghe mọi người nói thôi, tự mình tưởng tượng….”

 

“A….” Kim Phượng lẳng lặng gật đầu.

 

“Lại nói, khí của anh ta quả thật rất đẹp, cực kỳ chói mắt, không giống với những người khác.”

 

“Hừ, thật đúng là không giống người mà! Chị sống đến bây giờ, vẫn chưa thấy người đàn ông nào giống cậu ta, đẹp đến mức…làm cho người ta không dám nhìn thẳng, đẹp so với nữ nhân còn đẹp hơn… Thắng thắn mà nói, lúc chị mới nhìn thấy cậu ta, tim cứ đập thình thình, giống như bị sét đánh vậy, mắt thì đầy sao, đầu thì choáng váng,... bây giờ mấy người ở ngoài cửa cả trái lẫn gái từ trẻ đến già có ai không bị cậu ta mê hoặc…..Chậc chậc, yêu mà! Cậu ta nhất định là yêu tinh biến ra.” Kim Phượng khoa trương nói.

 

“Vẻ đẹp của anh ta đến từ sự nguyền rủa, thật lòng mà nói, không khác gì yêu quái.” Văn Tri Lai thực sự cảm thấy Kim Phượng nói cực kỳ chính xác.

 

“Nói đến lời nguyền kia, Tri Lai, con cháu Đông Phương gia nhà bọn họ…bao gồm cả cậu ta… thật sự đều không sống quá ba mươi tuổi sao? ” Kim Phượng lúc trước khi nghe Cừu Nghĩa nhắc tới chuyện khó tin này , liền có chút sợ hãi.

 

“Đúng vậy.” Sống không quá ba mươi… .Đây là vấn đề khó nhất của Đông Phương Khuynh Quốc.

 

“Haizz, chẳng trách cậu ta cứ dây dưa như vậy, đổi lại là chị, nếu sớm biết tử kỳ của mình, khắng định sẽ phát điên mất.” Kim Phượng run lên một phen.

 

“Cho nên, biết trước tương lai có gì tốt chứ? Người người đều muốn hỏi em về tương lai, nhưng nếu biết trước tương lai, cuộc sống còn có niềm vui gì nữa chứ? ” Văn Tri Lai cảm khái nói.

 

“Đúng đó,… Tri Lai, em có nhìn thấy được tương lai của Đông Phương Khuynh Quốc không? Cậu ta… thật sự sẽ chết trước lúc ba mươi tuổi sao?” Kim Phượng miệng tuy một câu yêu nam hai câu yêu nam gọi hắn, nhưng cứ nghĩ đến một mỹ nhân như vậy phải sớm lìa đời, liền cảm thấy vừa đau lòng vừa đáng tiếc.

 

Có nhìn thấy tương lai của Đông Phương Khuynh Quốc hay không ư?

 

Không, không có, đây là điểm khiến cô hoang mang nhất, ở trên người hắn, cô chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ trừ có… khuôn mặt hắn !

 

Tình huống kiểu này lần đầu tiên xảy ra. Cuộc đời của mỗi người, ở trong thiên nhãn không có gì là bí mật, cô có thể chọn nhìn hoặc không nhìn, nói hoặc không nói, chỉ là, từ lúc mười tuổi đi theo sư phụ, sư phụ đã muốn cô tận lực ít nhìn ít nói, để tránh khỏi trời phạt phản thân. Nhưng mà, đối mặt với Đông Phương Khuynh Quốc, thiên nhãn lần đầu tiên biến mất, không thấy mệnh, chỉ thấy người. Vì sao lại như vậy. Vì sao giữa một biển người mênh mông , cô lại chỉ nhìn thấy có một mình hắn?

 

“Văn Tri Lai, đang nghĩ cái gì vậy? ”

 

Giọng nói của Đông Phương Khuynh Quốc đột nhiên xuất hiện bên trong vườn, dọa Kim Phượng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng làm cho Văn Tri Lai lấy làm kinh hãi.

 

“Này! Cậu… cậu cậu cậu vào bằng cách nào? ” Kim Phượng chỉ vào hắn gầm lên.

 

“Trèo tường vào thôi, ai bảo các cô không mở cửa.” Đông Phương Khuynh Quốc cười cười, tiến vào lương đình.

 

“Đứng lại cho tôi… Cậu làm sao có thể đột nhập nhà dân?” Kim Phượng đuổi theo, muốn trước khi hắn đến gần Văn Tri Lai có thể ngăn hắn lại, nhưng mà, ngay tại lúc tay cô sắp túm được hắn, hắn lại xoay mình từ trên thềm đá nhảy một cái, giống như chim bay nhún người đáp xuống trước mặt Văn Tri Lai.

 

Trời ạ trời ạ ! Đúng là yêu tinh mà! Lại còn biết bay… Kim Phượng trừng to hai mắt, sợ tới mức tim ngừng đập.

 

“Văn Tri Lai, tôi đem gà hầm bào ngư với quất thanh yên cho cô đây, nghe nói có thể bổ mắt, đợi đại nương kia hâm nóng lên cho cô.” Đông Phương Khuynh Quốc cười cười, cầm túi đồ trong tay đặt lên trên bàn đá.

 

“Cái gì mà đại nương? Tôi còn là tiểu thư, tiểu thư nha !” Kim Phượng tức giận hét lớn.

 

Văn Tri Lai ảm đạm cười, nói: “Cám ơn anh, Khuynh Quốc tiên sinh, để anh phải tốn kém rồi. Nhưng mà, mời anh có thể đừng tới nữa được không? Anh cứ vậy tôi sẽ cực kỳ phiền nhiễu.”

 

“Cô như vậy, tôi cũng sẽ cực kỳ phiền nhiễu! “Đông Phương Khuynh Quốc ngồi xuống ghế đã trước mặt cô, gác chân, nhẹ nhàng, một tay chống cằm, tầm mắt nhìn chằm chằm cô.

 

Comments

  1. hehe..nàng cố gắng lên nha..thanks nàng nhiều lắm..Cơ mà ta vẫn thấy ghét ghét cái anh nì, vì biết nếu đi theo anh thì chị sẽ phải die..thế mà vẫn cố mà nằng nặc bắt chị rời khỏi cho bằng được..*ơ, mà nếu ko thế thì lấy truyện đâu cho ta coi nhỉ..khekhe*

    ReplyDelete
  2. chak' ve` sau a hoi' ha^n. lam' nhi?

    ReplyDelete

Post a Comment