[Chương 57.1] Bà xã, theo anh về nhà đi!

Bà xã, theo anh về nhà đi!


Tửu Tiểu Thất


Edit by LinhMaroon


Chương 57: Tôi điên rồi (1)


 

Ngày mồng một Tết ở thị trấn K, trên cơ bản chính là ngày cả trấn đi chúc Tết nhau. Trấn này vốn đã không lớn, bạn bè người thân, hàng xóm láng giềng, cộng thêm quan hệ làm ăn qua lại, hoặc là quan hệ tình cảm thầy trò, thăm hỏi lẫn nhau đã trở thành thông lệ.

Buổi sáng tôi cùng với Giang Ly chạy đến nhà vài vị giáo sư tặng quà, lại đến thăm vài vị trưởng bối có giao tình không tồi với Giang ba, Giang mụ, sau đó lại đến thăm hỏi mấy nhà hàng xóm xung quanh, lúc chiều lại lần lượt đến vấn an họ hàng thân thích của hắn, cả một ngày trời, mệt đến đứt hơi. May mà họ hàng nhà hắn cũng không nhiều, nếu không ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian.

Nhưng mà lần này chạy qua chạy lại cũng không hẳn là vô ích, ít nhất ở chỗ của thầy giáo Giang Ly nghe được một tin khiến tôi có chút bất ngờ… Thì ra Hàn Kiêu và Giang Ly là bạn từ hồi trung học, hơn nữa lại còn là bạn cùng lớp. Chẳng trách tình bạn của hai người họ tốt như vậy, nhưng mà…

Xin hãy tha thứ cho tư tưởng không mấy trong sáng của tôi, nhưng mà tôi vừa nghĩ tới vẻ mặt tươi cười thẹn thùng Hàn Kiêu, tôi lại cảm thấy anh chàng đó và Giang Ly sẽ không, sẽ không có gì đó mờ ám chứ?

Suy nghĩ này làm cho tôi đứng ngồi không yên mãi, tôi nhiều lần cứ muốn nói lại thôi, muốn hỏi Giang Ly chút, nhưng tôi lại thấy hình như mình đã hơi xen vào chuyện của người khác rồi, Giang Ly thích ai, mờ ám với ai, về lý mà nói thì chẳng liên quan gì đến tôi cả…

Vì vậy tôi chỉ đành ngậm miệng lại.

Giang Ly lại nhìn ra sự khác thường của tôi, hắn oai phong lẫm liệt nói: “Quan Tiểu Yến, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Tôi trốn tránh ánh mắt của Giang Ly, làm bộ như vô tình mà hỏi thăm: “Cái kia… Tôi chỉ là có chút tò mò, anh với Hàn Kiêu… Ha ha, ha ha ha ha…”

Giang Ly lập tức sa sầm mặt mày: “Quan Tiểu Yến, cô đừng bức tôi.”

Tôi sợ run cả người, không dám hỏi tiếp nữa. Hiz, tôi chẳng qua chỉ là bát quái một tí tẹo thôi mà, đáng để bức anh sao…

Ngày mai là mồng hai Tết, tôi muốn về nhà mẹ đẻ. Buổi tối, lúc tôi đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhận được một cuộc gọi đường dài quốc tế, tôi rất kỳ quái là vị thần tiên nào ở nước ngoài lại nhớ thương tôi đến vậy, mồng một Tết đã gọi điện đến cho tôi. Nhưng khi tôi nghe thấy tiếng gào thét hưng phấn của cụ bà nào đó đầu bên kia điện thoại, tôi thiếu chút nữa tưởng rằng mình gặp ảo giác.

Tôi nắm chặt điện thoại, lau mồ hồi, thập phần hoài nghi giọng nói phía bên kia.

Mẹ tôi nói rất nhanh, có lẽ là do quá kích động: “Con gái yêu à, mẹ đang đứng dưới tháp ngả phỉ phỉ gọi điện cho con nè, cái tháp này thật là đẹp quá đi!”

Tôi chẳng hiểu ra làm sao: “Ngả… ngả phỉ phỉ là cái gì? Mẹ, mẹ đang ở chỗ nào vậy?”

Mẹ của tôi khinh thường nói: “Ngả phỉ phỉ chính là cái tháp nổi tiếng thế giới kia ấy, cái ở Paris nước Pháp ấy, con gái à, con đúng là chưa trải đời gì cả, ngay cả ngả phỉ phỉ cũng chưa nghe qua…”

Đầu tôi đầy hắc tuyến, đó là Eiffel* có được không = =

*giải thích chút, phiên âm tiếng Trung của Eiffel là ải phỉ nhĩ ( như kiểu Napoleon thì là Nã Phá Luân ấy) bác gái đây nhớ nhầm thành ngả phỉ phỉ (đọc lên nghe nó na ná nhau ấy mà)

Thì ra bà cụ đã chạy đến Paris rồi, cũng nhanh quá đi. Đêm qua lúc tôi gọi điện cho bà, vẫn còn đang phàn nàn với tôi là ở nhà một mình rất buồn chán. Có đôi khi mẹ tôi hành động rất nhanh nhẹn vượt qua năng lực tiếp thu của tôi, không biết là do sức sống của bà quá mãnh liệt hay là do thần kinh tôi quá yếu ớt. Tôi chịu đựng ý nghĩ cực kỳ 囧 trong lòng, nói: “Mẹ ruột à, sao mẹ chưa nói tiếng nào đã chạy đến Paris rồi… Chờ chút, mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?”

Mẹ tôi khụ khụ hai tiếng, nghiêm trang nói: “Không có…làm gì có ai…”

“Mẹ, mẹ thành thật mà khai báo đi, con là chui từ trong bụng mẹ mà ra đấy.”

Trải qua một phen đấu trí, so dũng khí, tôi cuối cùng cũng biết gần đây tại sao mẹ tôi lại cứ hay thần thần bí bí như vậy. Đơn giản mà nói, chính là, cụ bà nhỏ bé này có đệ nhị xuân…

Tôi ôm điện thoại cười sặc sụa nửa ngày, vừa cười vừa nói: “Mẹ, mẹ làm sao mà quyến rũ được bác ấy vậy?”

Mẹ tôi “Xì” một tiếng, đắc ý đáp: “Lão ấy hay nhìn trộm mẹ lúc đi tập thể dục buổi sáng, thế nào, mẹ con tuy có hơi lớn tuổi, nhưng mà mị lực năm đó vẫn không hề suy giảm nha…”

Tôi ho một tiếng, ngắt lời bà: “Mẹ à, chuyện tốt như vậy, sao mẹ không nói tiếng nào với con vậy?”

Mẹ tôi có chút ngượng ngùng: “Còn không phải là do mẹ sợ con không đồng ý hay sao.”

Tôi nghe xong liền nổi giận: “Con gái của mẹ là người không hiểu chuyện như vậy sao?”

Mẹ tôi ngoan ngoãn đáp: “Đương nhiên không phải, hắc hắc hắc hắc….”

Tôi lại hỏi: “Vậy bác ấy đang làm gì, hai người có tiếng nói chung không?”

Mẹ tôi: “Bác ấy là giáo sư đại học, hệ ngữ văn.”

Tôi: “…”

Mẹ, mẹ biết thừa là con sợ nhất môn ngữ văn mà >___<



 

*** %&*)*)*&…QT hỏng…gõ lại đến 3 lần lận….cú thế không biết -_- ***

Comments

  1. Cam onnban, truyen cang ngay cang vui

    ReplyDelete
  2. cháp này ngắn a, cám ơn nàng nhiều truyện hay lắm

    ReplyDelete
  3. Thanks ss. Ss vất vả rồi.

    ReplyDelete
  4. cam on. rat phuc toc do edit cua ban .keke

    ReplyDelete
  5. thank bạn nhiều

    ReplyDelete
  6. thanks !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    ReplyDelete
  7. Mẹ Tiểu Yến sao không bù cho nàng ý một chút nhỉ :(

    ReplyDelete
  8. hic da chuong 57 rui ma chi tieu yen van hieu lam anh la gay

    ReplyDelete

Post a Comment