[Chương 1.3] Sinh tử kiến

 


Sinh tử kiến







Bồng Vũ

Edit by Linhmaroon


Chương 1.3


 

 

 

Đông Phương Khuynh Quốc biến sắc, quay đầu nhìn chằm chằm vào Văn Tri Lai. Thần kì như vậy? Người kia… thật đã chết rồi?

 

 

 

Cô thở dài, bất đắc dĩ cảm khái: “Quả nhiên trốn không thoát…”

 

 

 

“Lời tiên đoán của tiên tri tỷ tỷ thật chuẩn! Nếu như em cũng có thể biết rõ được tương lai sẽ ra sao thì tốt quá….” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Nam tràn ngập sự sùng bái.

 

 

 

“Đinh Nam, có thể nhìn thấy tương lai, chưa chắc đã là chuyện tốt.” Ánh mắt của cô chẳng những không có chút tự mãn đắc ý, ngược lại, còn có chút thương cảm.

 

 

 

“Vì sao vậy, biết rõ từ nay về sau thế nào, em sẽ không phải sợ hãi nữa…”Đinh Nam chớp chớp đôi mắt khờ dại.

 

 

 

“Sai rồi, có thể biết trước tương lai như thế nào, sẽ càng thêm đáng sợ.” Cô lắc đầu, lời nói sâu xa. Những lời này như một cái búa tạ gõ vào tâm khảm Đông Phương Khuynh Quốc, khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào chợt giật mình, nhìn chằm chằm cô thật sâu. Đáng sợ sao? Cô cũng hiểu hết tất cả sự thống khổ của việc biết trước sao?

 

 

 

Mọi người muốn biết rõ tương lai của mình, nhưng lại không biết, có khi không biết gì mới là một loại hạnh phúc.

 

 

 

“Nào có? Em cứ muốn biết mình sau này sẽ như thế nào, có phát tài lớn hay không, có thể có tiền hơn nhà Trương Tiểu Mao hay không, không cần phải nghe nó ngày nào cũng khoe khoang…”Định Nam chu miệng lên, lại quay ra cầm lấy cái chổi quét mấy mảnh vỡ trên mặt đất.

 

 

 

“Tôi cho rằng cô sẽ rất vui vẻ nếu lời tiên đoán của mình thành sự thật.” Đông Phương Khuynh Quốc hừ nhẹ.

 

 

 

“Tiên đoán hạn chết cho người khác, ai có thể vui vẻ được chứ? ”Cô than nhẹ.

 

 

 

“Như vậy, tìm đường sống cho cả một gia tộc bị nguyền rủa, hẳn sẽ là một chuyện cực kỳ vui vẻ nhỉ? ”Hắn coi như có chút phục cô. Có lẽ, Cừu Nghĩa không hề tìm nhầm người, có thể xét về năng lực, cô ta hơn hắn so với Lỗ Mặc.

 

 

 

“Đối với lời nguyền rủa nhà các anh, tôi đã chỉ điểm qua, những gì cần nói đều đã nói…”

 

 

 

“Cô chỉ chỉ ra nhân vật công tượng kia, bước tiếp theo để giải lời nguyền, bọn tôi không hề có đầu mối, “Sứ mỹ nhân”phải xử lý thế nào, mong rằng cô có thể nói rõ chi tiết một chút.”

 

 

 

“Chỉ cần Nhị ca của anh tìm thấy cô gái kia, sự tình tất sẽ có thể xoay chuyển, không cần lo lắng.”

 

 

 

“Cô nói thật đơn giản, nhưng việc này đối với Đông Phương gia chúng tôi rất quan trọng, tôi nói gì thì nói đều phải mời cô theo tôi trở về.” Hắn không muốn lãng phí thời gian dây dưa với cô, lần này ra khỏi cửa, hắn thầm nghĩ chỉ tốn thời gian hai ngày, nhiều hơn một giây cũng không được.

 

 

 

“Thật xin lỗi, Đông Phương tiên sinh, tôi đã đáp ứng với sư phụ, phùng thập bất xuất, năm nay tôi vừa vặn tròn hai mươi, tuyệt đối không có khả năng rời đi trong lúc này, đây là lời hứa của tôi với sư phụ.” Cô ngồi ngay ngắn ở trên ghế bạch đàn, giọng nói nhu hòa mà kiên định.

 

 

 

Phùng thập bất xuất? Muốn dùng cái cớ buồn cười này để cự tuyệt hắn? Quá hoang đường !

 

 

 

“Vậy sao? Thật đáng tiếc, tôi vốn muốn giữ chút phong độ cùng với lịch sự, mời cô đi một chuyến, nhưng nếu như cô cứ dứt khoát không chịu đi với tôi, tôi đây đành phải…” Hắn nhún nhún vai, từ trong túi quần lôi ra một đôi găng tay màu đen, chậm rãi đeo vào.

 

 

 

“Lấy thanh danh vang dội của Đông Phương gia bên ngoài, thật sự không nên ép buộc…” Cô mơ hồ cảm thấy ý đồ chẳng tốt đẹp gì của hắn, nhưng lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, một trận gió mạnh đã quất vào mặt, làm hô hấp của cô cũng cứng lại.

 

 

 

“Này, đại mỹ nhân…” Đinh Nam sợ tới mức hô to.

 

 

 

“Tôi không có thời gian khách khí với cô, Văn Tri Lai, cô vẫn là ngoan ngoãn đi theo tôi đi, nào!” Hắn một phen bắt lấy cổ tay của cô, mạnh mẽ kéo cô một cái, cúi người dí sát vào mặt của cô, cười lạnh.

 

 

 

Ngay tại giây phút hắn chạm vào cô, một luồng rung động mãnh liệt đột nhiên nổ bung trong ngực cô, thề giới từ nhỏ vẫn mông lung không nhìn rõ, đột nhiên như bị vén ra tầng tầng lớp lớp màn che, trở nên hết sức rõ ràng, mà rõ ràng nhất, chính là khuôn mặt tuyệt sắc diễm lệ như thủy nguyệt quan âm trước mắt !

 

 

 

Cô trừng lớn hai mắt, như bị sét đánh, sắc mặt phút chốc tái nhợt.

 

 

 

Đông Phương Khuynh Quốc chống lại tầm mắt của cô, ngực đột nhiên run lên, bởi vì, hắn tin chắc cô nhìn thấy hắn !

 

 

 

Đôi mắt thanh tịnh mà vượt khỏi người phàm kia, trong một giây này, rơi trở lại nhân gian.

 

 

 

Nhưng là chỉ có một giây, ngay sau đó, cô nhắm mắt, mất đi ý thức, trong sự kinh ngạc của hắn, cùng với tiếng thét chói tai của Đinh Nam, mềm nhũn ngã vào lồng ngực của hắn.

 

 

 

Khuôn mặt đẹp đến mức làm người ta nín thở, yêu mỵ xâm nhập vào trong mắt của cô! Đôi mắt sáng long lanh như sóng nước, cặp môi đỏ mọng xinh đẹp, vừa giống nam lại vừa giống nữ, hóa thành vết tích của giọt lệ đầu tiên được lau đi trong mắt cô. Rất có thể cũng là duy nhất, sau đó dù thấy cũng lau không hết… Thiên nhãn lạc phàm !

 

 

 

Đây chính là Thiên nhãn lạc phàm như lời sư phụ nói hay sao?

 

 

 

Văn Trí Lai từ trong cơn mê tỉnh lại, đau nhức ngồi dậy, túm chặt lấy ngực, thật lâu không dám mở mắt.

 

 

 

Bốn bề yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của mình, cùng với tiếng hít thở bất an.

 

 

 

Tám năm trước, sư phụ trước lúc lâm chung đã gọi cô đến trước giường, nói với cô: “Tri Lai, con mang theo “thiên nhãn” đầu thai, nhân quả của nó tuy khó có thể nhìn thấy, nhưng sư phụ xem qua mệnh của con, kiếp này con phải đoạn thất tình, tuyệt lục dục* mới có thể trường mệnh, kéo dài tuổi thọ.”

 

 

 

* thất tình bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái ,ố dục; lục dục theo quan điểm của nhà Phật bao gồm mắt muốn nhìn cái đẹp, tai muốn nghe cái hay, mũi muốn ngửi mùi thơm, lưỡi muốn nếm vị ngon, thân muốn được hưởng sướng, ý nghĩ muốn được vui vẻ.

 

 

 

“Dạ.”

 

 

 

“Có thể biết trước tương lai, là một năng lực mạnh mẽ, nhưng cũng không phải chuyện tốt lành. Tiết lộ thiên cơ, thay đổi vận mệnh, đều là trái với thiên mệnh, người khác có lẽ sẽ nhờ con mà được cứu giúp, nhưng con sẽ phải nhận hết mọi quả đắng.”

 

 

 

“Tri Lai hiểu rõ.”

 

 

 

“Nếu muốn bình an suôn sẻ, cần phải nhớ kỹ “Tứ bất” ….” Phong nhãn bất khán, thị phi bất thính, phùng thập bất xuất, Đông Phương bất hành.” *

 

 

 

* Nhắm mắt không thấy, thị phi không nghe, gặp mười không đến, Đông Phương không đi.

 

 

 

“Phong nhãn bất khán, thị phi bất thính, phùng thập bất xuất, Đông Phương bất hành.” Cô sững sờ đọc lại một lần.

 

 

 

“Đúng, chỉ cần con làm được tứ bất này, sẽ không bị thương tổn, nếu không…”

 

 

 

“Nếu không sẽ như thế nào? Sư phụ? ”

 

 

 

“Nếu không… thiên nhãn lạc phàm, lệ như máu, tâm hồn loạn, tánh mạng mất….”

 

 

 

“Thiên nhãn… lạc phàm? ”

 

 

 

“Bây giờ con không hiểu, sau này…sẽ sáng tỏ. Hảo hảo bảo vệ mình…nhớ lấy…nhớ lấy…”

 

 

 

Sư phụ vừa dứt lời, liền nhắm mắt tạ thế, nhưng bốn câu cảnh báo cuối cùng vẫn in đậm trong lòng cô.

 

 

 

Tám năm, cô mặc dù không lĩnh hội được rõ ràng những lời kia cuối cùng kia của sư phụ, nhưng vẫn cẩn thận tuân theo lời dạy của sư phụ, giữ đúng “Tứ bất” , tận lực không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng triệt để chấp hành mệnh lệnh “Phùng thập bất xuất, Đông phương bất hành”, bởi vậy, năm hai mươi tuổi này, cô chưa bao giờ bước khỏi “Tịnh Viên” này một bước, nghiêm chỉnh ở trong Tịnh viên tu thân dưỡng tính.

 

 

 

Cô cho rằng, không bước khỏi cửa, không đi về phía Đông, có thể tránh đi tai nạn, ai ngờ, bởi vì quan hệ với Lỗ Mặc, cho dù cô không đi về hướng Đông, Đông phương cũng tự động mò tới… Cừu Nghĩa tới chơi, đã để lộ ra dấu hiệu, khi đó, ông ta nói rõ chủ nhân mình họ kép Đông Phương, cô đã âm thầm kinh hãi, Đông Phương, Đông Phương, vì sao hết lần này đến lần khác là Đông Phương?

 

 

 

Vì thế, cô lâm vào thế khó xử, Lỗ Mặc không hiểu chỗ khó xử của cô, trước khi chết đã trực tiếp giới thiệu người nhà Đông Phương tới tận cửa, nể mặt sư huynh, cô không thể không giúp, sau nhiều lần suy nghĩ, quyết định sẽ có chừng mực.

 

 

 

Chuyện Đông Phương gia gặp phải lời nguyền không thể so sánh với tầm thường, qua tin tức nghe được, cô đã đem những gì nhìn thấy nói rõ một phen, chỉ mong rằng sự tình có thể nhờ đó mà sáng tỏ thêm một chút, thứ nhất coi như cũng không phụ lòng Lỗ Mặc đã khuất, thứ hai cùng giúp cho Đông Phương gia ngắt được tai hoạ.

 

 

 

Chỉ là, ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng nổi cái người tên Đông Phương Khuynh Quốc này.

 

Comments

  1. tem!!!!
    ss, sao ss chưa trả lời e vậy. sốt ruột quá ah

    ReplyDelete
  2. :D sozy em mấy hum nay ss ko có lên mạng nên là....:D
    Em cứ dẫn link đi ha :D

    ReplyDelete
  3. ss, e yêu ss thế. hihi. thỉnh thoảng qua ủng hộ bọn e nha. hehe.

    ReplyDelete
  4. ss ơi, e edit mĩ nhân, thấy có chỗ dịch là "vị" e chẳng hiểu nó là cái gì cả. ss giúp e với.
    "hắn đột nhiên đè lại vị, rồi ngã về phía trước."
    đó, câu văn nguyên si của nó đấy

    ReplyDelete
  5. vị đó nghĩa là dạ dày, bao tử đó em...em dịch là hắn đột nhiên ôm chặt bụng hay gì gì đó tương tự là ok :D

    ReplyDelete
  6. truyen hay lam, cam on ban.

    ReplyDelete

Post a Comment