[Chương 1.2] Sinh tử kiến

 


Sinh tử kiến







Bồng Vũ

Edit by Linhmaroon


Chương 1.2


Cậu bé con căng thẳng hít một hơi, nhưng Đông Phương Khuynh Quốc lại nhàn nhã khoanh tay đứng nhìn, một chút ý định xuất thủ cứu người cũng không có.

 

Thứ nhất, hắn từ trước đến này chưa bao giờ là loại người thành thực nhiệt tình, người khác sống chết thế nào hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hắn.

 

Thứ hai, hắn cho rằng, cô gái này nếu như thật sự có bản lĩnh, thì nên dẹp yên được tình huống kiểu này mới đúng.

 

Mắt thấy nắm đấm của tên kia sắp rơi xuống, cô gái lại chẳng có chút sợ hãi, chỉ nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nói: “Vợ trước của ông chết không nhắm mắt, bà ta muốn ông đem phỉ thúy gia truyền mà ông đã cướp đi trả lại cho bà ấy.”

 

Tên vạm vỡ râu ria như bị đánh trúng một gậy, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên sợ hãi, mất hết huyết sắc, cả người cứng nhắc chết đứng.

 

“Mày…mày…mày làm sao mà…biết…”Giọng nói của hắn đã phát run.

 

“Bà ta ở ngay phía sau ông, nói bà ấy đang rất lạnh, muốn tìm một người xuống dưới cùng với bà ấy.” Cô gái nhìn về phía sau hắn.

 

Tên vạm vỡ râu ria sợ tới mức lông tơ dựng đứng, nhẹ buông tay, vội vàng quay lại nhìn. Mấy tên cao to tới cùng hắn cũng sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, trừng lớn mắt muốn nhìn rõ xem quỷ ở nơi nào.

 

“Ông nợ bà ta một mạng, cho nên, ông sống không được lâu đâu.” Cô gái lại nói.

 

“Câm… câm mồm!” Hắn hoảng sợ rống giận.

 

“A, bà ta đang ghé vào trên lưng ông, lạnh lùng cười, nói ông thuê người dùng xe cán chết bà ta, bà ta cũng muốn ông nếm thử loại đau đớn này…”Cô gái vươn tay chỉ vào hắn.

 

“Không không..!!!” Hắn hoàn toàn sụp đổ, sợ hãi phát thét lên, xoay người chạy ra ngoài.

 

Lũ thủ hạ của hắn cũng thất kinh bỏ chạy theo sau. Giống như ở trong này thật sự có quỷ.

 

Cô gái giống như chẳng có việc gì xảy ra , nhẹ nhàng chỉnh trang lại quần áo của mình, vỗ vỗ bụi bặm, sau đó, nói với Đông Phương Khuynh Quốc đang đứng xem kịch vui ở bên ngoài cùng với cậu bé con: “Có thể giúp tôi dọn cái bàn đi được chứ? ”

 

Đông Phương Khuynh Quốc khẽ nhướn mày, đáy mắt bắn ra những tia sắc bén.

 

Quá lợi hại đi! Nói vài ba câu đã giải trừ nguy hiểm, hơn nữa, Cừu tổng quản có nói thị lực của cô ta rất kém, chỉ sợ là gạt người rồi? Nhìn cô ta xác định rất rõ ràng vị trí của hắn, tầm nhìn của ánh mắt cũng rất bình thường.

 

“Tiên tri tỷ tỷ, em tới giúp chị.” Cậu bé con gật gật đầu, chạy vào trong sảnh. giúp đỡ dựng lại cái ghế.

 

Đông Phương Khuynh Quốc phất nhẹ mái tóc dài, không lên tiếng, cũng bước theo vào, đem bàn ghế đang bị quăng bừa bộn dọn xong trong nháy mắt, sau đó hắn nhìn thấy trên mặt đất còn sót lại một ít mảnh vỡ của bình hoa, mà cô gái kia lại đang bước tới, con mắt xinh đẹp của hắn chợt hiện lên một tia xấu xa, cố ý không nói lời cảnh báo. Cô gái hồn nhiên chưa phát giác ra, bước một bước giẫm lên, bị mãnh vỡ bén nhọn đâm vào, thân thể lung lay, cậu bé con lập tức tiến lên đỡ lấy cô, kêu lên: “Tiên tri tỷ tỷ cẩn thận!” Cô gái giật mình, chợt nói: “Bình hoa vỡ sao? ”

 

Đông Phương Khuynh Quốc yên lặng nhìn cô, như đang suy nghĩ gì đó.

 

Cô nhìn thấy tương lai của người khác, nhưng lại không thấy mảnh vỡ của bình hoa dưới chân mình?

 

“Dạ! Trên mặt đất toàn mảnh vỡ thôi! Chị lùi lại bên này đi, để em lấy chổi đến quét qua một chút.” Cậu bé con lại nói.

 

“Được, cám ơn em, Đinh Nam.” Cô gái cười, cảm ơn cậu bé con.

 

Đinh Nam dìu cô bước qua mảnh vỡ, để cô ngồi lại trên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn trước, rồi mới chạy đi lấy cái chổi.

 

Lúc này, cô gái mới ngẩng đầu nhìn qua Đông Phương Khuynh Quốc, mỉm cười, nói: “Mời ngồi, Đông Phương tiên sinh, thật ngại quá, để anh mới đến đã nhìn thấy tình cảnh như vậy.”

 

Ấn đường Đông Phương Khuynh Quốc nghiêm túc chau lại, hỏi: “Cô biết rõ tôi là ai? ”

 

“Đông Phương tiên sinh khí chất không giống với người bình thường, ừm, nếu tôi nhớ không nhầm, anh đứng hàng thứ ba, tên là…. Khuynh Quốc, Đông Phương Khuynh Quốc, phải không? ” Đôi mắt đen trong suốt của cô nhìn về phía hắn. Tên là Khuynh Quốc, có thể thấy được dung mạo nhất định là bất phàm, đáng tiếc, cô không thấy được.

 

Bị cô nhìn chằm chằm, bị cô gọi tên, một loại co rút kì lạ đột nhiên chạy toán loạn không ngừng trong lòng hắn. Đông Phương Khuynh Quốc không thích cảm giác này cho lắm, hất nhẹ mái tóc dài, thanh âm mềm mại có chút lạnh lẽo: “Cô lần đầu tiên gặp tôi, làm sao lại biết tên của tôi? ”

 

“Cừu tiên sinh từng nói qua anh sẽ đến, mà khí trên người anh cùng với Cừu tiên sinh rất giống, thậm chí còn rõ ràng, chói mắt hơn, quý khí hơn, cho nên tôi đoán, anh nhất định chính là Đông Phương tam thiếu gia trong miệng ông ấy.”

 

“Khí? Thật là sâu xa! Dựa vào khí có thể nhận ra người.” Hắn chậm rãi đi đến chiếc ghế bát tiên bên cạnh ngồi xuống, giọng điệu mang theo một tầng trào phúng.

 

“Đúng vậy, chính xác là rất sâu xa.” Cô phụ họa, cũng không tính toán.

 

“Vậy Cừu Nghĩa đâu? Ông ấy đi đến chỗ ai vậy?”

 

“Bình thường chiếu cố bệnh tình khẩn cấp của Tần bà bà tôi, ông ấy tốt bụng giúp tôi đưa bà ấy đi bệnh viện.”

 

Thì ra Cừu tổng quản không thể đến sân bay đón hắn, chính là vì loại chuyện nhỏ nhặt này…

 

Nhưng mà, dựa vào tính cách của Cừu tổng quản, cũng không vô duyên vô cớ mà phân phát lòng tốt, hắn tin tưởng ông ấy nhiệt tình như vậy, cũng chỉ vì lấy lòng cô bé này, để dễ dàng thuyết phục cô đến Đài Loan.

 

Nhưng là, cô nhóc này thực sự có thể giúp được Đông Phương gia sao? Hắn rất hoài nghi.

 

“Như vậy a… Thật vui là ông ta có thể giúp đỡ chút chuyện.”

 

“Đúng, tôi rất cảm kích ông ấy.”

 

“Như vậy, tiểu thư, tôi nên xưng hô với cô thế nào đây? Nhà Tiên tri sao? ” Hắn nhìn cô nói.

 

“Tôi họ Văn, Văn Tri Lai.” Cô từ từ nói.

 

“Tri Lai? ” Biết đến? Xem quá khứ biết tương lai sao? Thật là một cái tên kiêu ngạo.

 

“Một cái tên kiêu ngạo, đúng không? ” Cô nhìn hắn.

 

Hắn chợt sợ hãi, khuôn mặt tươi cười biến mất.

 

Đọc tâm, cũng là một trong những năng lực của cô ta sao?

 

“Tên là do sư phụ đặt cho tôi, những người xung quanh đều gọi thẳng tên tôi Tri Lai, nếu như Đông Phương tam thiếu gia không ngại, cũng gọi tôi như vậy đi.”

 

Hắn thu hồi lại chút tư tưởng hi vọng, bắt đầu tinh tế dò xét cô.

 

Trước khi tới đây, Cừu Nghĩa đã đem thông tin về cô nói sơ qua, nghe nói cô mới hai mươi tuổi, nhưng mà tận mắt nhìn thấy, trái lại càng cảm thấy cô so với thông tin lấy được còn trẻ hơn rất nhiều.

 

Mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, được tết thành một bím tóc thật dài, đơn giản vắt qua một bên vai, rủ xuống trước ngực.

 

Vóc dáng cô nhỏ nhắn xinh xắn mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp thanh tú, nói xấu không xấu, nhưng là không phải đẹp một cách đặc biệt, cùng với những cô gái Trung Quốc bình thường không khác nhau là mấy, nhưng ánh mắt kia…

 

Đôi mắt kia trong vắt như thủy tinh, tinh khiết thấu triệt. Phảng phất như nhìn khắp thế gian, có một loại trấn tĩnh hơn hẳn phàm tục, hiểu biết am tường, biến ảo khôn lường nhập định.

 

Đó không thể là con mắt của người bình thường. “Đã gọi là Tri Lai, chắc hắn thật sự có thể biết trước được tương lai chứ? ”Hắn cố ý hỏi.

 

“Cũng không nhất định, có cái nhìn thấy được, có cái nhìn không thấy.”

 

“Không nhất định? Vậy cô làm sao có thể phụ trách với lời tiên đoán của cô?”

 

“Tôi nhìn thấy, xác định rồi mới nói ra.”

 

“Vậy những lời vừa rồi dùng ma quỷ dọa lão đại hắc đạo kia thì sao? Cô thật sự có thể nhìn thấy ma quỷ? Thật sự…xác định hắn sẽ chết? ”Hắn chống cằm, hừ nhẹ.

 

Văn Tri Lai đột nhiên trở nên trầm mặc, giống như không phản bác được, nhưng lúc này, Đinh Nam vội vã chạy tới, hô to: “Tiên tri tỷ tỷ, nghe nói cái tên xấu xa kia vừa ra khỏi Cố trấn chúng ta đã bị xe đụng phải, cả người đầy máu, tắt thở tại chỗ luôn!”

Comments

Post a Comment