[Chương 1.2] Thư kí tình yêu

edit by LinhMaroon

Chương 1.2

Cô lấy tay che lại ống nghe, giọng nói đã vô cùng khẩn trương, giống như ở trên tiền tuyến cùng binh lính thảo luận tình hình chiến đấu.




“Cái gi? Anh ta tới? “Thích oán thán” tới làm cái gì?”




“Anh ta—–”




“Nói với “Thích oán thán” tôi hôm nay xin nghỉ phép không có ở đây.”


“Nhưng —–”


“Nói tôi nằm viện.”


“Nhưng là—–”


“Nói ông ngoại tôi mới mất, dù sao tôi cũng không có ông ngoại.”


“Cái kia….”


“Mặc kệ cô dùng lý do gì, tóm lại đừng có làm cho “Thích oán thán” tiến vào tìm tôi là được rồi.”


“Anh ta tiến vào phòng làm việc rồi.”


“Cái gì? Muốn chết à! Sao cô không cản anh ta lại.”


“Bởi vì anh ta biết cô ở trong đó.”


“Gặp quỷ! Cô nói cho anh ta ? Không phải tôi đã nói là không được nói sao?”


“Tôi cũng không muốn nói…..Nhưng là tôi đang dùng loa ngoài, cho nên vừa rồi cô nói gì, anh ta đều nghe thấy rồi…..”


Giọng nói Lạc Tiểu Huân biến mất, trống ngực đập một trăm hai mươi lần trên một phút.






Loa ngoài? Hắn nghe được? TT____TT




Từ cửa muốn đến chỗ cô cách khoảng mười thước, theo tổng đài nói hắn đi vào cũng đã được khoảng mười mấy giây, như vậy phỏng chừng, hắn đã tới rồi.




Cô chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên xấu hổ phát hiện, người đã đứng trước tấm vách ngăn phía trước bàn công tác của cô, vẻ mặt đóng băng hà khắc, kết hợp với một đôi ánh mắt sắc bén uy nghiêm, đang từ trên cao liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, mà cô, vẫn còn đang duy trì tư thế ẩn núp >___<




Đời người bất hạnh nhất, không phải là yêu đương vụng trộm bị túm, cũng không phải làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang, mà là lúc bạn muốn tránh một người không thể đắc tội, lại trốn không được, còn thuận tiện đắc tội đối phương. O___x






Từ ánh mắt cực độ khó chịu của hắn, cô chỉ biết mình sập tiệm rồi.
Thữ nghĩ mà xem, khi mà bạn đã dùng hết đạn, mà kẻ địch lại đứng ở trước mặt giơ nòng súng chĩa lên đầu bạn, sẽ có tâm trạng thế nào? Cảm giác bây giờ của cô chính là như vậy.




Cặp con ngươi đen lợi hại kia khẽ nheo lại, lạnh giọng chất vấn: “Cô đem hai tay giơ cao, là có ý gì ?”




Cô ở trước mặt hắn, bất tri bất giác liền làm ra tư thế đầu hàng.




Thật vất vả hoàn hồn, cô vội vàng tươi cười lấy lòng, ân cần mà chào hỏi.
“Suất tiên sinh, ngài tới rồi.”




Lúc này cô còn tươi cười được, không phải là do hồi quang phản chiếu, mà là do tính chất yêu cầu của nghề nghiệp, thư kí tình yêu khi đối mặt với khách hàng, vĩnh viễn phải mỉm cười mà chống đỡ, cho dù đối phương là “Khách hàng khó tính” được trọng đãi nhất của công ty cũng như vậy.
Trong con mắt tinh nhuệ hiện lên một chút lệ quang : “Cô đang trốn tôi ?”




“Đâu có, là bởi vì hôm nay tôi bận quá, vốn nghĩ tự mình đến thăm hỏi ngài, làm sao có thể làm phiền ngài tự mình tới đây.”




“Thì ra tôi còn có một danh hiệu, gọi là “thích oán thán” ?”






Thanh âm lạnh như băng biết bao a, thật là khiến người ta vã mồ hôi lạnh mà, may là cô cũng không phải đèn cạn dầu, thân là siêu cấp hồng nương của công ty, không có tài ăn nói, làm sao dám phát tài.




“Ai nha, đều là tại cái điện thoại này âm thanh có vấn đề, hại tôi nghe lầm thành cái vị “Sơn” tiên sinh kia, “thích oán thán” chính là chỉ hắn kia.”




Con ngươi đen khẽ nheo lại: “Sơn tiên sinh?”




“Đúng vậy, nói đến vị “sơn” tiên sinh kia, toàn bộ công ty không có ai là không biết, hắn là một người rất đáng sợ, chỉ vừa nghe đến tên hắn thôi, ngay cả con chó của lão bản cũng muốn cúp đuôi chui vào ổ trốn. tôi vừa rồi chính là trốn hắn, sớm biết vốn là Suất tiên sinh thân giá quang lâm, tôi nhất định tự mình ra cửa nghênh đón.”




Cái vị “sơn tiên sinh” được cô bịa đặt ra kia, có thể miêu tả giống thật bao nhiêu thì tận lực miêu tả, dù sao mắng một người không tồn tại cũng sẽ không bị đánh thuế.






Vẻ mặt Suất Vũ Sâm trở nên nghiêm túc trầm mặc, giống như đang suy nghĩ xem lời nói của cô có thể tin được mấy phần.




Bên cạnh có người không chịu nổi, đã bắt đầu cười trộm rồi, bởi vì mấy câu nói khoa trương trống rỗng của cô mà cố gắng nhịn cười, bả vai không ngừng run run.




Vì sợ bị lộ, cũng bởi vì muốn rời đi lực chú ý của Suất Vũ Sâm, Lạc Tiểu Huân vội vàng mời hắn di giá đến phòng khách quý, cũng gọi người chuẩn bị trà, chính mình thù vội vàng cầm hồ sơ tài liệu, vội vã đi theo.




Nếu như có thể cô thật sự không muốn gặp lại hắn.




Suất tiên sinh, khỏi cần nói đối phương rất tuấn tú, mà lại vừa vặn mang họ Suất, mặc dù đích thực hắn rất đẹp trai, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, âu phục cao quý phẳng phu mặc trên người hắn, so với những nam nhân khác đẹp mắt hơn gấp trăm lần. Chỉ số mị lực tính ra lập tức có thể phá vỡ đồng hồ đo.




Nhưng là, có trời biết, cô thật sự, thật sự rất muốn chạy trốn khỏi Suất Vũ Sâm, bởi vì cô không muốn tự mình mở miệng nói thật với hắn—–




“”Lại” bị quăng?”






Câu hỏi không kiêu ngạo không siểm nịnh, hiển nhiên có một cỗ uy nghiêm khiếp người, giống như câu hỏi của pháp quan, khiến kẻ khác nỏi da gà, nhất là chữ “Lại” kia đặc biệt được nhấn mạnh, rất có hơi hướm nguy hiểm kiểu “Sơn vũ dục lại Phong mãn lâu”*
*Mưa gió nổi lên đầy trời





Lạc Tiểu Huân ngồi ở phía đối diện, cố gắng bảo trì nụ cười tiếp khách thỏa đáng nhất, chột dạ trả lời. “Đúng vậy.”


“Lý do ?” Khẩu khí uy nghiêm, rõ ràng không muốn nghe những lời vô nghĩa, chỉ muốn biết trọng điểm.


“Cá tính không hợp.”




Ánh mắt lạnh lẽo của Suất Vũ Sâm, so với dao còn lợi hại hơn, làm cho cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, ngay cả góc áo đều bị mười ngón tay bất an của cô không tự giác vò nát.




Ô ô ô —– cô vô tội nha, người ta chướng mắt, cô cũng không có cách nào khác nha.






Suất Vũ Sâm thủy chung giữ vẻ mặt ác liệt, mặt mày đóng băng, như một vị cấp trên cao cao tại thượng, không cần mở miệng mắng chửi người, chỉ riêng khí thế bức người kia cũng đủ khiến cho người ta không thể chống đỡ được rồi, bởi vì hắn có một đôi tròng mắt biết mắng người, lúc trừng lên còn có sát khí nữa >____<




“Cô nói xem, đây là lần thứ mấy bị quăng.”




Oa—– vấn đề này rất sâu sắc rồi, cô có thể không trả lời được không a ?




“Mới….lần thứ hai mươi bảy …mà thôi….”




“Phải là hai mươi tám lần, đừng có bưng bít số lần với tôi.” Một câu nói đập trả lại sự mập mờ không rõ ràng của cô.




“Đúng vậy, đúng vậy, hai mươi tám lần.” Bị hai mươi tám người liên tục cụ tuyệt tiếp tục kết giao, cô rất muốn khóc a !




“Hừ!” Bàn tay to thô ráp rắn chặc vỗ lên mặt bàn một cái, khiến cho cốc chén trên bàn rung động . “Lúc trước là cô cam đoan với tôi, nói lần này nhất định không có vấn đề gì, , nói cái gì môn đăng hộ đối, điều kiện cá tính cũng rất phù hợp, kết quả rốt cục lại như thế này, cô nên tự kiểm điểm cho tôi.Kế tiếp, là một tràng giáo huấn.






May mà ngày thường cô khổ công rèn luyện, gặp gỡ vị “Khách hàng khó tính” này, cũng có thể luyện tập bảo trì tươi cười tiếp khách từ xua đến nay, ngữ khí tận lực uyển chuyển, khách khí, nhắc nhở người ủy thác cô—- Suất Vũ Sâm tiên sinh.




“Xin lỗi, đáng kiểm điểm …..hình như hắn là anh mới đúng.”




Hắn cau mày.”Tại sao?”




Lý do dĩ nhiên sẽ là—–




“Bởi vì….người bị đá là anh nha.” Lạc Tiểu Huân không thể không nhắc nhở người ủy thác khó tính này.






Cô oán trời trách đất muốn hỏi lão thiên gia, vì sao lại là cô bị phân công đảm đương làm thư kí tình yêu cho hắn a ?






Nhớ ngày đó, nhìn hắn bộ dạng suất, nghề nghiệp tốt, điều kiện đầy đủ, tưởng rằng rất nhanh có thể giúp hắn tìm được tân nương tử, ai ngờ vị Suất Vũ Sâm tiên sinh này, đúng là người đàn ông bị phái nữ cự tuyệt nhiều nhất từ trước đến nay ở ngân hàng tương thân.






Những người đàn ông khác so với hắn xấu hơn, kiếm được ít tiền hơn hắn cũng đã thân cận thành công, con cái cũng sinh được mấy đứa rồi, mà vị Suất Vũ Sâm tiên sinh này, gia nhập ngân hàng tương thân tìm đối tượng cũng đã một năm rồi, cùng với hai mươi tám cô gái thân cận qua, chia đều mỗi người kết giao thời gian cũng không vượt quá một tháng, ngắn nhất cư nhiên mới ba ngày đã bị cự tuyệt.






Hết lần này tới lần khác, người ủy thác vị này lại là lão bản Âu tỷ tôn sùng khách hàng được tiếp đón long trọng nhất, trả giá phi thường cao, Âu tỷ mới giao cho cô – người có năng lực tốt nhất đến phụ trách việc chung thân đại sự của hắn.






Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng đem nam nhân này đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, ai ngờ hơn một năm trời, hắn vẫn bị “trả hàng”, mỗi một lần cô đều uyển chuyển nói cho hắn nhà gái cự tuyệt, đến bây giờ vẫn còn là âm hồn bất tán quấn quýt lấy cô.




Gặp gỡ đàn ông “khó tiêu thụ” như vậy, cô dù không muốn cũng phải đối mặt.




Được, hắn muốn cô kiểm điểm ? Cô sẽ cho hắn bản kiểm điểm.




Giữ vững tiêu chí của công ty, kết tình duyên cho nam nữ trong thiên hạ, nối tơ hồng cho si nam oán nữ, cô thân là siêu cấp hồng nương, dựa vào tinh thần bất khuất, không thể bị khó khăn bó buộc đánh ngã, biện pháp tốt nhất để thoát khỏi nam nhân này, chính là nhanh chóng đem hắn tiêu thụ ra ngoài.






“Khụ…..Suất tiên sinh, thân là thư kí tình yêu của ngài, tôi nhất định sẽ hết sức mình đem ngài tiêu….Ách, tôi muốn nói, giúp ngài tìm được người vợ thích hợp nhất, nhưng trước đó, có một số việc cần trao đổi với ngài một chút.”




Cô từ tập tài liệu rút ra một bản báo cáo, đặt lên bàn.




Hắn trầm thấp tiếng nói, hỏi: “Đây là cái gì ?”

Comments

  1. Lan dau duoc tem, thank em nhe

    ReplyDelete
  2. soái ca bị đá, haha... thank nàng

    ReplyDelete
  3. truyen nay doc hai ghe nghe nang
    cam on nang nhieu ^^

    ReplyDelete
  4. Haha, bi la nguoc thiet la tuc cuoi, cam on ban

    ReplyDelete
  5. thanks ...ss..hay qua

    ReplyDelete
  6. 28 lan bi da, boi phuc Suat ca that.

    ReplyDelete
  7. Lần đâ2u mới thấy soái ca bị ế!

    ReplyDelete
  8. Vô cùng xin lỗi gõ láu táu không để ý gõ sai hic.
    thanks tỷ

    ReplyDelete

Post a Comment