Bà xã, theo anh về nhà đi!
Tửu Tiểu Thất
Edit by LinhMaroon
Chương 52: Trượt tuyết (2)
Sáng sớm, đã không thấy tăm hơi của mẹ tôi. Tôi thật sự rất ngạc nhiên, bà nóng vội như vậy, rốt cuộc có chuyện gì, nhưng mà bà cụ vẫn cắn chặt răng không chịu nói gì.
Tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, tôi cùng với nô lệ thắng tiến đến khu trượt tuyết.
Giang Ly thích trượt một ván, tôi cảm thấy đây nhất định là do một ván thì có vẻ đẹp hơn ngầu hơn, có thể thấy người như Giang Ly thật đúng là rỗi hơi.
Đương nhiên tôi thì một ván hay hai ván thì cũng chẳng thành vấn đề —– dù sao cũng đâu có biết trượt. Nhưng mà Giang Ly đã đồng ý sẽ dạy tôi, đương nhiên tôi cũng phải trượt một ván.
Tôi dẫm lên ván trượt tuyết, cảm thấy hai chân mình giống như bị trói chặt, giống như nhúc nhích một chút sẽ té ngã, vì vật tôi không dám ngọ nguậy tí nào, ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Sau đó Giang Ly không tiếng động đẩy tôi một cái…
Nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là như tên bắn ra khỏi cung vậy, “Rẹt” một cái đã đi ra ngoài… Tuy tôi không có khoa trương như tên bắn, nhưng cũng đủ để gió quất vào mặt, huống hồ tôi đã ở trên dưới sườn núi, càng đi xuống trượt càng nhanh. Tôi sợ tới mức hoảng loạng, giang hai cánh tay khua loạn lên, vừa nhoài về phía sau, hy vọng có thể giám bớt tốc độ một chút, đáng tiếc một chút cũng không có tác dụng. Tôi thấy mình như đang ngồi trên một chiếc ô tô không người lái không khống chế được, lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố.
Thế nên sự cố thật sự xảy ra.
Ngay tại lúc tôi đang giương nanh múa vuốt, trái xoay phải chuyển, liền mất thăng bằng một cái, “Oạch” một tiếng ngã trên tuyết. Tuy không đến mức bị thương, nhưng mà… đau mông quá đi!
Giang Ly giẫm lên ván trượt, thoải mái nhàn nhã trượt tới. Đường trượt của hắn trên cơ bản chính là hình chữ S, trái ngoặt phải ngoặt, đáng tiếc chính là hắn không có ngã. Tôi vừa nhìn thấy cái bản mặt ung dung bình tĩnh của hắn, liền tức chết đi được.
Giang Ly cười tủm tỉm xoay người kéo tôi, sau khi tôi bắt lấy tay hắn đứng lên xong, thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên bỗng chốc đổ nhào vào người hắn. Giang Ly không phòng bị, oanh oanh liệt liệt ngã về phía sau, đương nhiên, hắn cũng không quên kéo tôi cùng ngã.
Tôi đè trên người Giang Ly, bóp cổ hắn, hung dữ nói: “Anh làm phản, tại sao đánh lén tôi!”
Giang Ly không hề phản kháng mặc tôi ức hiếp, trên mặt còn phủ lên nét vui vẻ như có như không. Lúc này vẻ mặt của hắn không có sự sắc bén cùng với lạnh như băng như hồi trước, ngược lại còn có một tia nhu hòa. Ánh nắng mặt trời mùa đông còn lộ ra một chút trong trẻo hơi lành lạnh, nhưng mà chiếu lên trên lông mi thật dài của hắn, lại làm cho người ta cảm thấy có một thứ tình cảm ấm áp chậm rãi lướt qua. Tôi bị dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của hắn lừa gạt, chậm rãi nới lỏng tay.
Giang Ly vẫn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất như cũ, ung dung mỉm cười, nói: “Tôi chẳng qua chỉ muốn xem cảm giác thăng bằng của cô thế nào.” Vừa nói chuyện, lông mi còn run run nhè nhẹ.
Tôi bị lông mi thật dài dưới ánh mặt trời hấp dẫn, ma xui quỷ khiến vươn tay gẩy gẩy. Lúc này tôi đang đeo một cái găng tay thật dày, trên găng tay còn dính tuyết. Giang Ly hình như bị tôi dọa cho hoảng sợ, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, né tránh cái găng tay của tôi, trầm giọng nói: “Quan Tiểu Yến, đừng có quậy.” Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, tôi lại cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo một loại vui vẻ như có như không,
Tôi phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng thu tay về, nghiêm trang nói: “Như vậy… Anh cảm thấy cảm giác thăng bằng của tôi thế nào?’
Giang Ly mỉm cười: “Cũng không tệ lắm.”
Tôi được hắn khen cực kỳ vui vẻ, quyết định không so đo chuyện hắn đánh lén tôi nữa. Đang tiếc lúc này Giang Ly lại nói thêm một câu: “Đại não không được, tiểu não cũng phải được một chút chứ.”
Tôi vừa cố hết sức đứng dậy, thiếu chút nữa vì những lời này của hắn mà té ngã xuống lần nữa.
Tiếc rằng tôi không có cách nào gây khó dễ cho hắn… nhìn trời…trên thế giời này luôn có vài tên biến thái, cả đại não lẫn tiểu não đều được, giống như cái tên trước mặt tôi đây này.
Lúc này Giang Ly cũng đứng lên… Tôi cự tuyệt thừa nhận hắn ngay cả động tác đứng dậy cũng rất tuấn tú = =.
Giang Ly phủi phủi tuyết trên người và trên đầu tôi rồi mới lên tiếng: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học.”
…
Giang Ly bắt đầu hành động, đứng trên sườn núi phủ tuyết, bí hiểm nói: “Vừa rồi sau khi cô trượt xuống, phạm phải một sai lầm cực kỳ phổ biến, đó chính là liều mạng muốn dừng lại, kỳ thật nếu như cô chuẩn bị đúng tư thế đi thẳng về phía trước, có thể trượt rất tốt, trên thế giới này luôn có những việc, một khi đã bắt đầu, thì không thể nào dừng lại được, không thể vãn hồi, ví dụ như trượt tuyết, lại ví dụ như…”
Tôi gãi gãi đầu, cái hiểu cái không: “Lại ví dụ như cái gì ?”
Giang Ly cũng không trả lời, bày ra một cái mặt cười có vẻ hơi miễn cưỡng: “Cô đoán xem.”
Tôi đoán cái lông !
Tuy có bất mãn, nhưng mà tôi vẫn rất quan tâm đến những gì Giang Ly nói: “Giang Ly anh cười không được thì đừng miễn cưỡng, không ai quy định nô lệ nhất định phải cười với chủ nô.”
Giang Ly lảo đảo một chút, thiếu chút nữa không đứng vững, vì vậy tôi phát hiện có lẽ kỹ năng trượt tuyết của hắn, có lẽ, có vẻ như không ….
*** Hờ hờ…cả nhà biết chap sau tên gì hôn , hắc hắc, tên em nó là : “Giang Ly, anh đẹp trai quá đi.” ***
tem
ReplyDeletethanks nàng
ReplyDeletethanks nàng, soái ca nhà ta bắt đầu dùng mỹ nam kế đó. con mồi không mắc bẫy mới là lạ.
ReplyDeletethank bạn, hồi hộp quá, không biết chương sau thế nào?
ReplyDeleteto mo qua di mat
ReplyDeleteCó vẻ sói đã bắt đầu vươn vuốt.
ReplyDeleteThanks ss ^^
thanks nàng ^^!!! đôi này hài quá ^^
ReplyDeleteTình hình có vẻ tiến triển nhỉ
ReplyDeleteaiz.tien trien thi co nhung cham wa a.hix,thank ss
ReplyDeleteCuoi chet mat thoi, ban Tieu Yen suy nghi hay qua...
ReplyDeleteThanks em nha. Chuc em 1 buoi toi vui ve nha
thanks ss.
ReplyDeleteThank ss!
ReplyDeletethanks nàng a, sắp phải chia tay soái ca rồi. *nước mắt lưng tròng*
ReplyDeleteThanks!
ReplyDeletexxx
[…] Chương 52.1—52.2 […]
ReplyDelete