Bà xã, theo anh về nhà đi!
Tửu Tiểu Thất
Edit by LinhMaroon
Chương 42: Quà sinh nhật 3 (1)
Tôi đang tự hỏi.
Tôi đang tự hỏi, trên thế giới này liệu có thứ gì đó, không cần lãng phí tiền, mà cũng có thể nhận được sự yêu thích và tán thưởng của mỗ biến thái hay bắt bẻ kia không.
Nếu không thì tặng hắn một tác phẩm nghệ thuật đi? Bình thường biến thái đều thích nghệ thuật.
Mà nếu tôi muốn mua một tác phẩm nghệ thuật có thể lọt vào mắt Giang Ly… làm không tốt tôi sẽ phá sản…..
Vì thế, hãy để Quan đại nghệ thuật gia tôi tự tay làm một tác phẩm nghệ thuật tặng cho Giang Ly đi.
Kỳ thật nghệ thuật là một thứ rất sâu xa khó lường, tất cả đều rất mơ hồ. Mấy thứ khó coi này, đừng lo, chỉ cần bạn có thể phóng đại nó thành một đóa hoa, cho dù có khó coi đến đâu người ta cũng sẽ liều mạng mà vung tiền.
Bởi vì thời gian gấp gáp cùng với sự hiểu biết của tôi về tác phẩm nghệ thuật cũng có hạn, cho nên tôi quyết định sẽ tặng Giang Ly một tác phẩm nghệ thuật DIY* bằng gốm sứ. dù sao, mặc kệ nó thành ra cái dạng gì, tôi đều đã có lòng làm ra, phù hợp với yêu cầu của Giang Ly.
*Do- it – yourseft
Thế nên vào ngày 24 tháng 12, tôi xin phép nghỉ một ngày, lôi theo Hạp Tử cùng tới một tiệm làm gốm sứ quy mô không nhỏ.
Hạp Tử vừa nghe thấy ngày mai là sinh nhật Giang Ly mà hôm nay tôi mới chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn, lập tức gõ vào đầu tôi mấy cái, mắng tôi xối xả, tôi u oán bị cô nàng này ngược, thầm nghĩ bà thì biết cái gì chứ…
Tôi cảm thấy tôi rất có trình độ nghệ thuật, ngay cả chủ tiệm cũng khích lệ tôi như vậy… Bởi vì có thể khiến một cái bình hoa bình thường biến thành bảy vặn tám nghiêng dập nát như vậy, thật sự là hiếm có khó tìm. Không nể mặt nhất chính là Hạp Tử, cô nàng lại nói tác phẩm nghệ thuật của tôi chính là điển hình cho sự vô cùng thê thảm. Tôi lại cảm thán, bà thì biết cái gì chứ…
Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tác phẩm nghệ thuật này được tôi làm cho … rất nghệ thuật, chẳng qua tôi không thừa nhận cũng không được, nó thực sự rất xấu….
Hạp Tử rốt cục cũng nhìn không nổi nữa, tự mình làm một chiếc bát xinh đẹp, sau đó, cô nàng cầm cái bát lên nói: “Hay là chúng ta khắc chữ lên trên đi ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái bình hoa xấu đến nỗi không nhìn ra cái dạng gì, vốn đã khó coi, nếu lại sánh đôi với mấy nét chữ ấu trĩ của tôi nữa, chẳng phải là càng khó xem? Vì thế, tôi nhìn Hạp Tử hắc hắc cười nói: “Được, bà giúp tôi khắc đi .”
Hạp Tử dùng khuỷu tay huých tôi một cái, nói: “Nói bậy bạ gì đó, đây là quà sinh nhật bà tặng cho Giang Ly, đương nhiên phải tự mình khắc chứ.”
Tôi đau khổ nhìn cô nàng, không nói nên lời.
Hạp Tử đại khái cũng hiểu ra nỗi khổ của tôi, bèn nói: “Sao bà ngu vậy, không khắc chữ Trung Quốc không được sao? Chúng ta có thể khắc tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Mãn Châu, tiếng Mông Cổ, chọn cái nào Giang Ly xem không hiểu là xong chứ sao.”
Cũng đúng, tôi đúng là ngu thật. Tôi tràn ngập mong đợi nhìn Hạp Tử: “Như vậy, bà biết tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Mãn Châu, tiếng Mông Cổ sao ?”
Hạp Tử lắc đầu: “Tôi chỉ phụ trách đưa ra biện pháp.”
Tôi lại nhụt chí.
Lúc này, Hạp Tử đột nhiên chỉ vào tấm áp phích to oành trước quầy, nói với tôi: “Bà xem, trên kia toàn viết mấy chữ cổ quái kỳ lạ hiếm thấy, nhất định là có cái mà chúng ta cần.” Nói xong, lại kéo tôi bước tới.
Hạp Tử chỉ vào một dòng chữ trên áp phích, nói: “Cái này tôi biết, happy birthday, sinh nhật vui vẻ.”
Vớ vẩn, cái này tôi cũng biết.
Tay của Hạp Tử đột nhiên di xuống: “Cái này, là tiếng Pháp.”
Tôi: “Nghĩa là gì ?”
Hạp Tử lắc đầu: “Không biết, dù sao chắc không phải nghĩa là “Xin chào” đâu.”
Tôi thật muốn một cước đá lên cái cổ vênh váo kia của cô nàng, phát tiết sự bất mãn của tôi.
Ngay tại lúc tôi đang do dự có nên tập kích cổ của Hạp Tử hay không, một giọng nói của nam truyền đến từ bên cạnh chúng tôi: “Dòng đó cũng có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”.”
Tôi và Hạp Tử cùng lúc ngẩng đầu, nhìn thấy một ông chú hói đầu khoảng hơn 40 tuổi đang đứng bên cạnh Hạp Tử, cách cô nàng rất gần. Tròng mắt của lão chuyển động nhanh như chớp, chuyển tới chuyển lui cũng không rời khỏi bộ ngực D- cup của Hạp Tử.
Hạp Tử đứng dậy, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn hắn.
Ánh mắt căm thù cùng khinh bỉ của tôi và Hạp Tử không ảnh hưởng đến ông chú kia tí nào, lão hồn nhiên quên mình đi đến trước tấm áp phích, chỉ vào một hàng chữ có mấy chấm tròn nhỏ nhỏ dưới dòng tiếng Pháp, nói: “Đây là tiếng Đức, cũng có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”.” Sau đó lại di xuống, “Tiếng Ý , “Sinh nhật vui vẻ”; tiếng Tây Ban Nha, “Sinh nhật vui vẻ”….”
Hạp Tử nhìn dáng vẻ đắc ý của lão, mở mồm ngắt lời hắn: “Như vậy, hàng chữ cuối cùng thì sao?”
Ánh mắt của tôi cũng chuyển đến hàng chữ ở phía dưới cùng, đó là một hàng chữ kỳ quái. dù sao tôi cũng chưa từng thấy qua.
Ông chú hói đầu có chút khó xử: “Đây hình như là tiếng Do Thái, còn nghĩ là gì thì…”
Hạp Tử cười một cách khoa trương nói: “Còn nghĩa là gì nữa, đương nhiên là “Sinh nhật vui vẻ” rồi, bà đây từ sáu tuổi đã học tiếng Do Thái rồi…”
Ông chú hói đầu hoài nghi nhìn Hạp Tử, cuối cùng xám xịt rời đi trong tiếng cười của cô nàng.
Tôi ôm lấy bả vai của cô nàng, chọc chọc trước ngực cô nàng một chút, cười dâm đãng nói: “Nhóc con, lúc bà sáu tuổi, ngay cả “Cày đồng đang buổi ban trưa” còn không thuộc lòng nổi cơ mà?”
Hạp Tử trừng mắt liếc tôi một cái: “Nói nhảm vừa thôi, mau đi khắc chữ, khắc mấy chữ Do Thái này vào.”
Tôi lại nhìn mấy ký tự loằng ngoằng kia, nói: “Rốt cuộc có phải nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ” không, nếu là câu thần chú nguyền rủa gì đó, Giang Ly không bổ đôi tôi mới là lạ.”
Hạp Tử gõ vào trán tôi một cái: “Tôi nói đầu óc bà có thể thông suốt hơn một chút được không, một loạt những cái này đều có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”. chẳng lẽ đến cái cuối cùng lại biến thành thần chú ?”
Tôi nghĩ cũng đúng, vì thế liền bắt tay vào khắc chữ. Dù sao cho dù là thần chú, Giang Ly xem cũng không hiểu.
Tôi khắc đầy mấy dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ ” tiếng Do Thái này xung quanh bình hoa, những ký tự từ xưa này khiến cho tác phẩm nghệ thuật trường phái trừu tượng bao trùm lên một tầng cảm giác trang trọng cùng với thần bí, đưa nghệ thuật đương đại cùng với yếu tố truyền thống kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, đây quả thực chính là kiệt tác của thiên tài….
Đương nhiên, Hạp Tử đối với kiệt tác này của tôi lại có một ý kiến khác: chẳng ra cái gì cả.
Tôi hận Hạp Tử, cực kỳ.
….
tem là của ta
ReplyDeletehahaha
ta ko nghĩ dòng chữ Do Thái đó là sinh nhật vui vẻ
ReplyDeletevì tác giả này rất bt aiiiii
PHONG BÌ nha. :))
ReplyDeletet ngờ cái chữ Do thái nè là.... quá. *cười gian xảo* =]]]
Bình thường biến thái đều thích nghệ thuật.
ReplyDeleteTa cũng rất thích nghệ thuật a ......
Nhưng nếu Giang ka mà cũng thích được cái gọi là tác phẩm nghệ thuật ấy của TY thì chưa chắc ka đã thật sự là biến thái, mà có thể lại là một gã nam nhân thủ hướng bình thướng đang bị tình yêu làm cho mờ mắt giảm thảm hại cái vốn có ưu đãi trời sinh IQ mất rùi.
Thiện tai a ......
thanks
ReplyDeletethk ss : x
ReplyDeleteNàng Linh ơi bật mí chút xem cái chữ Do Thái kia có nghĩa là gì :D
ReplyDeletethank bạn
ReplyDeleteCái chữ Do Thái kia mà là snvv thỳ ta đi đầu xuốg đất xD~~
ReplyDeletetruyen cang luc cang hay
ReplyDeletehaha. mong cho chap sau ghe.
ReplyDeleteCuoi muon rung rang,ban edit cuc ky tuyet voi, cam on ban
ReplyDeleteCHAC HAN LA MOT CAU DAC BIET CUA NGUOI DO THAI HACHAC............................
ReplyDeleteKhông biết anh GL nhìn thấy quà sn sẽ như thế nào nhỉ?
ReplyDeleteThanks!
ReplyDeletexxx
[…] Chương 41.1—41.2 Chương 42.1—42.2 Chương 43.1—43.2 […]
ReplyDelete