Bà xã, theo anh về nhà đi!
Tửu Tiểu Thất
Edit by LinhMaroon
Chương 25: Im lặng nha im lặng (2)
Vương Khải suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không…. chúng ta đi ra ngoài chơi đi ?”
“Hả? ” Tôi ngây ngốc, đi ra ngoài chơi? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra ! Nhưng mà nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi kia của hắn, tôi lại cảm thấy không nỡ nhẫn tâm nói không. Dù sao với tình trạng bây giờ của hắn, cũng không làm việc được, vậy thì cứ ra ngoài chơi đi. Huống chi ông chủ cầm đầu đi trốn việc, tôi cũng không cần lo lắng sẽ bị chộp. Nghĩ đến đây, tôi gật đầu, trốn việc mà vẫn được đài thọ, ngu gì không trốn.
Vương Khải thấy tôi đồng ý, đột nhiên từ trên ghế “nhảy tót lên”. không sai, chính là “nhảy tót lên”. Động tác này của hắn có thể nói là vô cùng nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức con thỏ cũng phải xấu hổ. Sau đó hắn lách qua bàn làm việc, kéo lấy cổ tay của tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi chơi cái gì ? Đi bơi? Bowling ? Cô có biết đánh gofl không vậy…”
Tôi khiếp sợ nhìn bộ dáng tinh thần phơi phới của hắn, chỗ nào có nửa điểm suy yếu ?
Cả nhà hắn chứ, lại bị hắn dắt mũi rồi !
….
Tôi cùng Vương Khải bị vấn đề “Đi đâu chơi” làm nảy sinh tranh chấp kịch liệt, hai bên đều không nhượng bộ, đàm phán lâm vào tình trạng nguy hiểm. Bởi vì tôi kiên trì bất khuất ngoan cường không ngừng, cuối cùng Vương Khải cũng thỏa hiệp, đáp ứng tôi đi công viên trò chơi.
Hắn vẫn còn không phục mà bổ sung một câu: “Tiểu Yến, cô thật sự không làm cho người ta thích được.”
Không lâu sau, hắn lại cười hì hì mà nói với tôi: “Nghe nói trong mấy bộ phim trên TV, bạn trai bạn gái hẹn hò cũng thích đi công viên trò chơi.”
Sau khi tôi và Vương Khải quyết định đi công viên trò chơi, định đi đến siêu thị mua hai bộ quần áo đơn giản —— chủ yếu là mặc đồ này ở trong công ty để dọa người là đủ rồi, nếu mặc đồ công sở mà đi vào công viên chơi trò chơi, thì nhất định sẽ thành chuyện lạ.
Đương nhiên, tiền mua quần áo là Vương Khải chi, ai bảo hắn khởi xướng vụ này làm gì.
Nguyên tắc vốn là ưu tiên lãnh đạo, tôi giúp Vương Khải mua một bộ quần jean, T shirt cùng giầy thể thao trước, bộ đồ kia khoác lên trên người hắn, không chỉ có đẹp trai, mà còn có một loại… lưu manh . Có lẽ là bởi vì quen biết hắn, có lẽ là bởi vì quả tóc hỗn tạp của hắn, tóm lại mặc kệ hắn mặc cái gì, tôi đều cảm thấy một thân khí chất hèn mọn của hắn là vô cùng xuất chúng, hơn nữa khó có thể che dấu.
Vương Khải lôi tôi đến một cửa hàng cao cấp độc quyền, chỉ vào một bộ trang phục nữ trong gian trưng bày, bảo tôi thử xem. Sở dị nhấn mạnh là của nữ. là bởi vì còn có một bộ đồ nam tương ứng, đây là hai bộ đồ tình nhân, từ T shirt đến quần Jean, cả mũ và giầy nữa, chỉ còn thiếu mỗi đôi tất nữa thôi là đủ bộ.
Chẳng qua bộ đồ nữ này quả thực rất dễ nhìn, tôi vừa than thầm thưởng thức của Vương Khải so với khí chất của hắn có xuất chúng hơn một ít, vừa mang quần áo chạy vào gian thử đồ.
Từ gian thử đồ đi ra, tôi nhìn mình trong gương, nhất thời cảm thấy bản thân như trẻ đi vài tuổi, làm cho tâm tình tôi tốt hơn.
Đang mải suy nghĩ, hắn đột nhiên từ phòng thay đồ nhảy ra, bộ đồ lúc này đã bị thay ra. Lúc này thứ hắn mặc, chính là bộ đồ trên người tôi… kiểu của nam.
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái: “Anh đùa phải không ?”
Vương Khải uốn éo lắc qua lắc lại trước gương, nói: “Tôi thấy bộ này trông rất đẹp mắt, liền thay vào…. Nhìn cái gì mà nhìn, bộ đồ này là tôi nhắm trước còn gì.”
Tôi phát nản: “Được rồi, tôi đi đổi bộ khác.”
Vương Khải cười ha hả mà nói: “Được thôi, bộ này đã trả tiền rồi, mua lại bộ khác cô tự mình bỏ tiền đi.”
Tôi: “…..”
Đơn giản, dứt khoát, nhưng, cực kỳ, độc ác !
Ông trời ơi, tôi rốt cục đã mất hết hy vọng với thế giới này! Chẳng nhẽ người tốt trên đời này chết hết rồi hay sao ….
Nghĩ lại tôi vốn là một kẻ không câu nệ tiểu tiết (tự mình đổ mồ hôi), kiên trì lấy kinh tế làm đường lối trung tâm, nên lần này tôi nhẫn, không phải là mấy bộ quần áo giống nhau sao, ai thèm quan tâm cơ chứ !
Vương Khải trong ấn tượng của tôi, là một kẻ hay thích đùa giỡn, cho nên đối với trò hề này của hắn, tôi cũng không cảm thấy xấu hổ, hay là không thoải mái, dù sao đừng quá đáng là được. Đương nhiên tôi cũng không lo hắn sinh lòng ái mộ đối với tôi, không khách khí mà nói, tôi biết bản thân nặng nhẹ bao nhiều, huống hồ lúc ở Maldives, cái lý luận cũ rích “Nghĩ thông suốt rồi” của hắn cũng làm cho tôi hoàn toàn yên lòng. Đương nhiên một điểm quan trọng nhất chính là, cái tên Vương Khải này, chỉ muốn trêu đùa phụ nữ, không phải là người sẽ yêu thương phụ nữ, cho nên tôi tình nguyện tin tưởng thế giới đến ngày tận thế, cũng nhất định không tin Vương Khải sẽ động tâm với phụ nữ….
Đương nhiên hắn có động tâm với đàn ông hay không thì không nằm trong phạm vi nghiên cứu của tôi rồi….
Lúc này Vương Khải cười ha hả mà dẫn tôi chạy về hướng công viên trò chơi, vẻ mặt hắn vui vẻ tung tăng như là hận không thể đem toàn bộ thế giới lật tung lên vậy, làm cho tôi lại một lần tưởng rằng cái kẻ ốm đau bất mãn buổi sáng kia chỉ là ảo giác.
*** Ách xề… có đứa nào dầm mưa ba hôm trước, ba hôm sau mới bị cảm như mình không a TT___TT, đau đầu quá à… ***
Thanks bạn, ốm vẫn không quên cho mọi người đọc truyện. Mà dầm mưa 3 hôm rồi giờ mới ốm, có khi lại chẳng phải do mưa ;)
ReplyDeleteCó khi đúg ko phải do mưa thật á. Nàg uốg thuốc rồi ngủ sớm chắc sẽ đỡ thôi ( ta là ta như thế á :">~)
ReplyDeleteHơi thắc mắc là có lẽ nào chị ko biết đó là áo tềh nhân `__` ~
Thanks ss. Mong ss mau khoi om nha'. FIGHTING!
ReplyDeleteta là ta nghi a VK âm mưu lắm a... thank nàng
ReplyDeleteThanks!
ReplyDeleteHay qua, cam on ban
ReplyDeletethanks nha
ReplyDeleteKhải ca đáng iu dễ sợ đi ^^!!!! thanks nàng nha maroon,khả năng cảm cúm của nàng thật độc đáo ^^!
ReplyDeleteChúc bạn chóng khoẻ nhé
ReplyDeletethanks ss
ReplyDeletethanks nhiu nha :)
ReplyDeleteHự, kiểu giề Giang đại ca Bờ tờ cũng bắt gặp cho mà coi =))
ReplyDeleteChương này ngắn dã man ướ ss ; ___ ;
Thanks!
ReplyDeletexxx
Ten VK nay sao lam am muu the nhi ! Thanks em
ReplyDelete[…] Chương 24.1—24.2 Chương 25.1—25.2 […]
ReplyDelete