Bà xã, theo anh về nhà đi!
Tửu Tiểu Thất
Edit by LinhMaroon
Chương 23: Tài nấu nướng của Giang Ly (1)
Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, nước mắt đột nhiên “Xoát” một tiếng chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng không được.
Giang Ly cúi người ngồi xổm xuống, không thể tin được mà nhìn mặt tôi: “Cô…. khóc?”
Nói nhảm, anh không nhìn thấy hay sao!
Giọng nói Giang Ly có chút hòa hoãn: “Cô khóc so với cười có vẻ dễ nhìn hơn.”
Tôi giương mắt nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc của hắn, thật muốn vung một quyền đánh cho hắn lệch mặt.
Giang Ly đứng dậy ngồi lên ghế sô pha, thuận tay rút khăn tay đưa cho tôi: “Da mặt dày như thế mà cũng có thể khóc thành như vậy, ai bắt nạt cô hả ?”
Tôi nhận lấy khăn tay, chỉ lau nước mắt không nói lời nào. Đúng vậy, tôi vì sao lại khóc chứ, ai bắt nạt tôi hả ? Làm gì có chứ…. Còn nữa, ai bảo da mặt tôi dày hả….
Giang Ly tựa vào trên ghế, bình chân như vại mà nói: “Có phải bị đuổi việc rồi đúng không ? Vậy cũng không sao, cùng lắm thì, tôi nuôi cô.”
Tôi cảm giác tên này đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, vì vậy tức giận: “Ai thèm anh nuôi!”
Giang Ly lại nói: “Ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà phát hỏa với tôi, cô cũng chỉ triển vọng có từng ấy.”
Tôi mặc xác hắn, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, thuận tiện phân tán tư tưởng một chút.
Giang Ly: “Cô định làm cái gì ?”
Tôi: “Nấu cơm.”
Giang Ly lại đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, kéo xuống, lôi tôi ngồi trở lại trên ghế.
Tôi thật sự phát hỏa: “Anh làm gì vậy!”
Giang Ly không nhanh không chậm mà đáp: “Tôi sợ cô sẽ thiêu cháy nhà bếp.”
“Giang Ly !Anh có thể nể tình tâm trạng tôi đang không tốt mà thôi bắt nạt tôi đi được không?”
“Tôi đâu có bắt nạt cô.” Giang Ly suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng thẳng người dậy, nói, “Được rồi, tôi nấu cơm, cô giám sát.”
Tôi nghĩ rằng mình đã nghe lầm rồi.
….
Bởi vì Gang Ly nấu cơm thật sự là một màn hiếm có khó tìm, cho nên lúc này tinh thần tôi cũng trở nên phơi phới, cùng hắn đi tới phòng bếp.
Giang Ly chỉ vào một góc ở phòng bếp, nói với tôi: “Cô đứng ở chỗ này, không được nhúc nhích, chỉ chú ý giám sát.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Giang Ly lục lọi lôi hết rau còn lại trong tủ lạnh ra, vứt hết những thứ không còn tươi đi, sau đó đem những thứ còn lại bỏ vào bồn rửa rau, thuần thục vừa nhặt vừa rửa.
Tôi có chút khó hiểu: “Anh rất chuyên nghiệp nha, không giống người không biết nấu ăn.”
Giang Ly cúi đầu vừa rửa rau vừa đáp: “Tôi chỉ biết rửa rau, trước kia ở nhà là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa rau, cha tôi rửa bát.”
Thật là một gia đình hạnh phúc, tôi có chút hâm mộ hắn, Giang Ly hình như cũng đoán được tôi đang nghĩ cái gì, hắn đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Sau này cha tôi chính là cha cô, không cần xem mình là người ngoài.”
Mặc dù lời này có chút dở ngô dở khoai, nhưng mà trong lòng tôi thật sự vẫn có chút cảm động. Cái tên Giang Ly này, có khi cũng biết nói tiếng người.
Giang Ly rửa rau xong, liền đem cà rốt và rau chân vịt cùng với rau cải để ở một chỗ, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải bắt đầu vung dao lên mà lạch cà lạch cạch “Chém” xuống.
Tôi khiếp sợ tại trận, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó, răng tôi run lập cập mà nói: “Giang Ly, anh đang chặt xương sao ….”
Giang Ly dừng lại, có chút ngượng ngùng mà nói: “Tôi…sợ thái vào tay…”
Xem ra, Giang Ly đúng là một đứa trẻ ngoan biết quý trọng tính mạng, Giang Ly nấu cơm vốn đã là chuyện hiếm thấy rồi, dù chuyện hắn không biết thái rau là chuyện có thể hiểu được, nhưng mà lúc này tôi vẫn hết sức quý trọng thời cơ, không thèm tốt bụng mà cười một trận.
Giang Ly cũng không tức giận, mặt không đỏ, khí không suyễn mà tiếp tục “Chém” mấy cọng rau đáng thương kia.
Nhìn trên bàn một đống rau dưa hỗn tạp, trong đầu tôi đột nhiên nhảy ra một từ cực kỳ kinh khủng: bầm thây.
Chặt được một lúc, Gang Ly thu hồi dao thái thức ăn, hết sức hài lòng mà nhìn tôi, nói: “Cũng không đến nỗi tồi nhỉ ?”
Trong lòng tôi sợ run cả người, trái lương tâm mà nói: “Không tồi.”
“Như vậy, tiếp theo làm cái gì bây giờ?”
Tôi nhìn chằm chằm đống rau dưa kia suy nghĩ một lúc, cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm: “Nếu không thì xào lên đi.”
Vì vậy Giang Ly dứt khoát nhanh nhẹn mà bật bếp, cầm một nắm rau mà hắn vừa mới thái qua, vứt vào trong nồi, sau đó có khuôn có dạng mà dùng xẻng đảo qua đảo lại loạn cả lên.
Tôi cũng cười không nổi nữa rồi, bước lên phía trước, nói: “Không phải như thế, không phải như thế, anh rửa nồi trước, sau đó bật ga, sau đó mới cho rau vào!”
Giang Ly tắt ga đi, xoay người chỉ chỉ cái góc tôi vừa mới đứng : “Về chỗ cũ.”
Khí thế của tôi nhất thời bị giảm đi một nửa, ngoan ngoãn về chỗ cũ. Sau đó, tôi liền tỉnh ngộ, cả nhà hắn chứ, tại sao tôi phải nghe lời hắn chứ?
Vì vậy, tôi không phục mà dùng lời của hắn phản lại hắn: “Giang Ly, tôi sợ anh sẽ thiêu cháy nhà bếp.”
Giang Ly thờ ơ đáp: “Không sao, còn có cô cơ mà! “
Nói cái kiểu gì vậy!
“Giang Ly, chờ nồi nóng rồi mới cho mỡ.”
“Ai nha nha, đừng có cho nhiều quá.”
“Anh bị ngu à, chờ một lát rồi mới cho rau vào.”
“Được rồi được rồi, vừa rồi đấy, sau đó cho xì dầu vào… Đấy là dấm!!!”
“Cháy rồi !!!!” Tôi lập tức ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mặc dù tôi thường xuyên xào rau, nhưng là chuyện bốc cháy là vô cũng hiếm hoi, hơn nữa tôi lại là người rất sợ lửa.
Giang Ly vội vàng đem cái vung úp lên trên, một chút kinh hoàng cũng không có. Hắn quay đầu nhìn tôi đang co rúm lại, đắc ý nói: “Chiêu này ở nhà trẻ có học qua.”
Tôi: “….”
Tôi không còn gì để nói, rõ ràng người không biết nấu cơm là hắn, tại sao đến cuối cùng kẻ bị cười nhạo lại là tôi?
*** chap này dễ xương ha… chap sau còn dễ xương hơn… cả nhà đọc chap sau đừng có ăn uống gì nhá kẻo hỏng màn hình là tôi không chịu trách nhiệm đâu a ***
soái ca cũng có điểm yếu =))))))) kẻ ngu ngốc cũng có điểm mạnh =)))
ReplyDeletethank Linh
hắc hắc,vừa khóc ròng sau khi đọc truyện đau thương đến chết xong,ngó qua đây ta lại cười toe cười toét,thanks nàng nhá ^^!!!
ReplyDeleteanh chi nay ai cung de thuong qua ah.cam on ban
ReplyDeleteủa mấy bạn trên kia hêm lấy tem xao? :-o
ReplyDeletethui để A.T lấy tem lấy phong bì luôn nha, chia cho ss 1 nửa này ;)
“A thèm ngươi nuôi!” ~~> "Ai" a ss :D
ReplyDeleteTâm đắc câu này nhất chương “Ngươi bị ngu à, chờ một lát rồi mới cho rau vào.” ~~> Quá đúng quá đúng, "ngươi bị ngu à" =))
Mà chị bảo anh đôi lúc cũng nói được tiếng người, thế những lúc khác anh nói nàm xao chị hiểu được thế? =))
Bó tay với 2 anh chị, một người thì quá "ngu", 1 người thì thâm hiểm ko đỡ được =))
thank ss. Lần đầu tiên com tại đây
ReplyDeleteEm đọc tr này trên dt lâu rồi. hôm nay mới vào com nhà ss đươc ( có lỗi quá)
em rất thích đọc tr của Tửu tỉ. Thank ss nhiều lắm
không biết bao giờ hai anh chị mới yêu nhau ss nhỉ. Em rất mong chờ lúc đó nha
ReplyDeletethanks.neu chap sau hay vay sao ko post len luon.
ReplyDeleteNghe anh chị này nói chuyện mà buồn cười kinh khủng, dễ thương thật đấy. Tks bạn nha
ReplyDeletemón ngon thì phải từ từ thưởng thức mới thấy hết đc vị ngon của nó mà bạn :D
ReplyDeleteThanks!
ReplyDeletexxx
thank you!
ReplyDeletesis xì poi trước mỗi cháp nhá ~~ làm ta càng hăng đọc hơn ~~~ *há há há*
ReplyDeletedễ thương quá...
ReplyDeletead còn dễ thương hơn, hì...
cuoi muon be bung lun so 2ac that lun
ReplyDelete[…] Chương 21.1—21.2 Chương 22.1—22.2 Chương 23.1—23.2 […]
ReplyDelete