[Chương 22.2] Bà xã, theo anh về nhà đi!

Bà xã, theo anh về nhà đi!


Tửu Tiểu Thất


Edit by LinhMaroon


Chương 22: Cố nhân đến (2)



Vu Tử Phi nâng tôi dậy, không thể tin được mà nhìn khuôn mặt tôi, thì thào mà gọi một tiếng: “Yến Yến ?”

 

Tôi đẩy hắn ra, miễng cưỡng đững vững ở trước mặt hắn, sau đó nói: “Xin cho qua.” Vừa nói, vừa lách qua người anh ta đi vào.

Sau khi đem tài liệu giao cho giám đốc phòng thị trường, tôi thuận tiện hỏi anh ta: “Tổng giám mới được điều tới phòng thị trường họ gì vậy?”

 

Giám đốc phòng thị trường đáp: “Anh ta họ Vu, vừa mới đi ra thôi,” vừa nói, anh ta vủa ngó ra cửa một chút, còn nói tiếp,” Là vị đang đứng ở cửa kia, vẫn còn chưa đi đâu.”

 

Trong lòng tôi lại run rẩy một chút. Sau khi nói cảm ơn với giám đốc phòng thị trường xong, tôi nhắm mắt đi về phía Vu Tử Phi từ nãy đến giờ vẫn đứng như tượng đá ở cửa, cúi đầu nói: “Vu tổng giám, Vương tổng cho mời anh qua gặp anh ấy.”

 

Im lặng.

 

Tôi tưởng rằng Vu Tử Phi chưa nghe rõ được tôi nói cái gì, đang muốn lặp lại cho anh ta một lần, không ngờ anh ta lại chợt mở miệng.

 

Anh ta thấp giọng gọi một tiếng: “Yến Yến.”

 

“Vu tổng giám, xin gọi tôi là Quan thư ký.” Tôi nói xong, không dám nhìn anh ta, cúi đầu đi qua trước mặt anh ta.

 

Theo tiếng bước chân có thể đoán được, Vu Tử Phi đang đi theo.

….

 

Tôi nghe nói, hồn phách của con người có thể rời khỏi thân thể, tôi nhớ lại tình trạng ngày hôm nay, có lẽ chính là như thế này đi. Đó là loại cảm giác như thế nào, hoảng hốt, thất thần, cuối cùng cảm giác như đầu óc của mình như bị ngâm trong mực đen, vô tri vô giác mất đi cả năng lực suy nghĩ, ngay cả lúc Vương Khải nói chuyện với tôi, tôi cũng chưa có hoàn hồn.

 

“Quan thư ký, cô làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy ?”

 

“Ừm.”

 

“Thân thể không thoái mái sao?”

 

“Ừm.”

 

“Tiểu Yến Yến, giữa trưa muốn ăn cái gì?”

 

“Ừm.”

 

“Nếu không chúng ta đi ăn cơm tình nhân đi?”

 

“Ừm.”

 

“Tiểu Yến Yến này, đêm nay chúng ta đi thuê phòng đi ?”

 

“Ừm.”

 

“Quan Tiểu Yến, cô rốt cuộc có nghe tôi nói hay không !!!”

 

Vương Khải gầm lên giận dữ , làm cho tinh thần tôi run lên. Tôi chậm chạp ngẩng đầu nhìn hắn, ngơ ngác mà hỏi: “Vương tổng, anh vừa mới nói với tôi cái gì ?”

 

Vương Khải lo lắng cúi đầu nhìn tôi, nói: “Tôi nghĩ cô trúng tà rồi.”

 

Tôi cúi đầu: “À, tôi không có, chỉ là…. có chút không thoải mái…”

 

Vương Khải kéo cổ tay của tôi, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

 

Tôi giãy dụa khỏi tay hắn, thản nhiên mà nói: “Không cần đâu, Vương tổng, anh… có thể cho tôi  nghỉ nửa ngày được không ?”

 

Vương Khải gật đầu: “Được, tôi đưa cô về.”

 

“Không cần, thật sự không cần.” Tôi nói, bước ra khỏi phòng làm việc của hắn.

 

“Tiểu Yến.” Vương Khải đột nhiên gọi tôi lại từ phía sau, hắn do dự một chút nói, “Đừng quên, có khó khăn nhớ tìm lãnh đạo.”

 

“Được, cảm ơn lãnh đạo.”

 

…..

 

Tôi trở về nhà, mệt mỏi tựa vào trên ghế, cảm giác toàn bộ khí lực trên người đều bị rút đi.

 

Tại sao lại gặp phải anh ta, thế giới này rộng lớn như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác lại là anh ta? Tôi cả đời này cũng không muốn gặp anh ta, nhưng tại sao, lẽ nào nhất định phải gặp anh ta? Tôi rõ ràng đã quên anh ta rồi, tại sao vừa mới nhìn thấy anh ta đầu óc liền trống rỗng ?

 

Tại sao anh ta lại gọi tôi là “Yến Yến”? Anh ta có tư cách gì cơ chứ ?

 

Tôi cảm thấy có chút lạnh, mùa thu đã tới, thế gian quả nhiên trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn tấm thảm trong phòng khách rắc đầy ánh nắng mùa thu, mơ hồ có thể nhớ rõ, ở một ngày mùa thu tươi đẹp, anh ta đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười mà gọi tôi “Yến Yến”.

 

Nhưng còn bây giờ, anh ta lấy tư cách gì đây?

 

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

 

Quá mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi.

 

Vì vậy tôi tự mình ngả lên sô pha, nặng nề mà thiếp đi.

 



 

Mơ mơ màng màng có người mở cửa, đóng cửa, sau đó bước chân dần dần lại gần. Lúc này, tôi đã bị đánh thức, nhưng vẫn nhắm hờ mắt nằm ở trên ghế không muốn đứng dậy.

 

Giang Ly đến gần, thấp giọng nói một câu : “Này, ngu ngốc.”

 

Tôi mặc kệ hắn, tiếp tục chợp mắt ở trên ghế. Ngủ thật là tốt a, ngủ rồi sẽ không phải đối mặt với những chuyện loạn thất bát tao gì đó.

 

Lúc này, trên người tôi bỗng trầm hơn một chút, thì ra là Giang Ly hiếm hoi được một lần rủ lòng thương, đem áo khoác phủ lên trên người tôi.

 

Tôi xoa xoa dụi mắt, ngồi dậy. Nhìn thấy hắn vẫn đứng ở trước ghế như cũ, liền thấp giọng nói một câu: “Anh đã trở về.”

 

Giang Ly vừa nhìn thấy tôi tỉnh lại, lập tức bất mãn nhìn tôi nã pháo: “Cô xảy ra chuyện gì vậy, gọi điện thoại không nhấc máy, về sớm cũng không nói một tiếng, hại tôi đi một chuyến tay không.”

 

Tôi cúi đầu “Oh” một tiếng, nói: “Xin lỗi.”

 

Đại khái thái độ của tôi làm cho Giang Ly rất ngạc nhiên, hắn lúc này cũng quên quở trách tôi, mà cúi người xuống, nâng mặt của tôi lên cẩn thận nhìn chằm chằm trong chốc lát, kinh ngạc nói: “Cô làm sao vậy? Thất hồn lạc phách.”

 

Tôi quay đầu đi, thản nhiên mà nói: “Không liên quan đến anh.”

 

Giang Ly đứng thẳng người, khoanh tay nói: “Như vậy nói chút gì liên quan đến tôi đi, cô nấu cơm chưa ?”

 

Tôi lắc đầu, vừa mới tỉnh ngủ mà.

 

Giang Ly cau mày, tức giận: “Quan Tiểu Yến, cô hơi quá đáng.”

 

Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, nước mắt đột nhiên “Xoát” một tiếng chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng không được.
*** Chap này cả xuất hiện cả 3 soái ca nha. Cả VK và GL đều rất quan tâm đến Yến tỷ nha.***

Comments

  1. Ta tem nha!
    Thank nàng.
    Giờ TY mới biết thế nào là cô đơn giữa bầy sói!

    ReplyDelete
  2. Truyện càng ngày càng hay nha, ta chỉ mong chờ đến lúc Giang Ly với Tiểu Yến iu nhau thôi :D

    ReplyDelete
  3. *nằm lăn ra ăn vạ* ss lại câu = cái dòng chữ nâu rồi TT_______________TT

    chắc Yến Yến [ngu ngốc] không còn yêu nữa đâu nhỉ, mấy chương trước cũng đã nói rồi mà, không yêu thì không hận, mong chị sẽ không còn chút gì với tên bạc tình kia nữa >>____________<<

    mà ss ơi, sao không "tôi-anh" vs "cô-tôi" mà lại "ta-ngươi" ạ TT______TT

    ReplyDelete
  4. để ta - ngươi nghe cho nó thoải mái + hài hước ấy mà :D

    ReplyDelete

Post a Comment