Bà xã, theo anh về nhà đi!
Tửu Tiểu Thất
Edit by LinhMaroon
Chương 21: Giang Ly vs Vương Khải (1)
Từ lần trước sau khi ở nhà ăn dành cho nhân viên đụng phải tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong xong, tôi cũng không gặp lại cậu ta ở nhà ăn nữa. Theo như lời giải thích của Vương Khải, cậu nhóc này trong cuộc sống không thích bị chú ý, chán ghét chỗ đông người, cho nên, cậu ta không đến nhà ăn cho nhân viên cũng là chuyện bình thường. Nếu cha của Vương Khải cùng cha của Tiết Vân Phong đều là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, vậy hai người bọn họ cũng xem như là người quen, cho nên lời của Vương Khải cũng có thể coi là đáng tin cậy.
Từ sau lần gặp gỡ tình cờ hôm trước ở nhà ăn. tôi chỉ gặp qua Tiết Vân Phong có một lần, đương nhiên là không phải ở nhà ăn dành cho nhân viên. Một buổi sáng nào đó, tôi bỗng dưng thần kinh chập mạch mà đến sớm những năm phút đồng hồ, sau đó đụng phải tiểu mỹ nam ở thang máy. Lúc ấy cậu ta nhìn tôi, giống như đang nhìn người qua đường, mặt không chút thay đổi. Trong lòng tôi thầm than, xem ra Giang Ly đã làm rất tốt công tác tư tưởng với cậu này, như vậy tôi cũng an tâm… Dù sao mặt không chút thay đổi so với biểu tình quái dị như món lẩu thập cẩm vẫn tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù tôi có thích giai đẹp thật, chẳng qua là tôi cũng cực kỳ rõ ràng, có một số giai đẹp vốn không thể tới gần, giống như Vương Khải, giống như Tiết Vân Phong, lại giống như Giang Ly. Sau đó, tôi liền chua xót mà phát hiện ra, xung quanh ta không hề thiếu giai đẹp, thiếu chính là trai đẹp bình thường ….
Bởi vì bọn họ bất bình thường, cho nên những chuyện bất bình thường vẫn cứ tiếp diễn như cũ, giống như buổi tối ngày hôm nay.
Thời gian nghỉ lễ Quốc Khánh vốn là vô cùng tươi đẹp, tôi vốn quen chết dí ở nhà, cho nên cũng không chạy loạn khắp nơi, còn tên Giang Ly đáng ghét kia bình thường ban ngày sẽ biến mất, đến tối đúng giờ ăn cơm lại trở về.
Buổi tối hôm nay, tôi đang ở phòng khách lên mạng, đột nhiên, trên màn hình máy tính bỗng nhảy ra một cái cửa sổ màu đen, cái cửa sổ màu đen này, tất cả mọi người đều rất quen thuộc đi.
Laptop của tôi cho dù vốn là một cái máy “vạn năm chịu”, động một chút là đơ, nhưng mà rất ít khi có mấy hành vi bựa mì như vậy. Tôi tưởng rằng đó chỉ là một loại trình diễn như bình thường của em vạn năm chịu kia, vì vậy đang định tắt đi. Sau đó, không ngờ đến lại xảy ra một chuyện.
Trên khung hội thoại màu đen kia bỗng xuất hiện vài chữ:
Quan Tiểu Yến ?
Lúc ấy tôi bắt đầu ngây ngốc, đây là kịch xướng ở đâu vậy? Cái máy tính vạn năm chịu của tôi lại đang gọi tên tôi? Vì vậy, tôi kích động bắt chuyện với Giang Ly: “Giang Ly mau đến đây mà xem, máy tính của tôi đúng là có trí thông minh nhân tạo đứng đầu trên thế giới rồi….”
Giang Ly đi tới phía sau tôi, liếc mắt nhìn máy tính của tôi một cái, sau đó nhìn tôi như nhìn một đứa thần kinh, mặt không chút thay đổi nói: “Cô bị xâm nhập rồi.”
Được rồi, bởi vì tôi vốn là một đứa cực ngu về máy tính, cho nên đối với chuyện kiểu này cũng không có kinh nghiệm, cũng không có nghĩ tới chuyện linh tinh kiểu bị “Hacker xâm nhập” như thế này.
Cũng bởi vì tôi cực ngu về máy tính, cho nên tôi vốn rất sùng bái hacker, vì vậy trong lòng tôi vạn phần kính sợ, run rẩy gõ lên trên khung hội thoại màu đen một dòng chữ: “Xin hỏi đại hiệp, cao nhân phương nào?”
Đối phương lại gõ lại: “Không ngờ máy tính của cô dễ dàng xâm nhập như vậy, cũng may tôi là người có đạo đức có phẩm chất, không có thay đổi nhiều lắm mấy thứ linh tinh của cô.”
Tôi có chút bực mình: “Vậy anh rốt cuộc muốn làm sao?”
Đối phương: “Nhớ cô mà, chẳng lẽ cô không nhớ tôi sao? Tôi nói cô mấy ngày hôm nay làm sao vẫn chết dí ở nhà không ra ngoài thế, không bằng ngày mai chúng ta đi leo núi đi?”
Nói hươu nói vượn mà lại còn dong dài vô cùng, phong cách nói chuyện kiểu này, trong số những người tôi quen biết chỉ có Vương Khải mới đủ trình đảm đương. Vì vậy tôi lấy lại bình tĩnh, trả lời lại: “Anh có phải là Vương Khải hay không ?”
Đối phương: “Trả lời đúng rồi! Tiểu Yến, cô thật sự là càng ngày càng thông mình, thưởng cho cô một cái ôm !”
Tôi đè nén lửa giận trong lòng, trả lời lại: “Thật nhàm chán, làm phiền anh biến khỏi máy tính của tôi đi.”
Vương Khải: “Được rồi, chẳng qua tôi sửa lại vài chỗ trong máy tính của cô, chắc là trong mấy ngày nữa máy tính của cô không thể xài được rồi…”
Tôi: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Vương Khải: “Ngày mai đi leo núi với tôi, leo núi về tôi liền sửa lại như cũ cho cô.”
Tôi: “Anh thật ti bỉ !”
Vương Khải: “Tiểu Yến, đừng như vậy mà, cô xem, ông xã X vô năng của cô không đi với cô, tôi tốt bụng cùng cô ra ngoài chơi, cô lại nói tôi như vậy.”
Một câu “ông xã X vô năng” kia hoàn toàn chọc giận Giang Ly, hắn liền đẩy tôi ra, ngồi trước máy tính của tôi, lẳng lặng mà gõ lại một câu: “Tôi là ông xã X vô năng của cô ấy.”
Câu này đúng là rất quen thuộc….
Bên kia Vương Khải hồi lâu cũng không có đáp lại.
Sau đó những ngón tay thon dài của Giang Ly lướt trên bàn phím, gõ ra mấy chữ: “Hôm nay tôi sẽ không cường X anh.”
Giang Ly: “Tôi chỉ cường X máy tính của anh thôi.”
*** “cường X máy tính của anh” => đau bụng cười chết ta, Giang ca đúng là vô đối =)) ***
con tem bay bay. sung suong qua co. ths linh
ReplyDeleteÔi má ơy! Em iêu chị tác jả tr. này lắm ồi á! *tym bay phấp phới*
ReplyDeleteTa toàn like thôi àh, ol đt nên ít com cho nàg (tội lỗi qá) Ta ôm nàg nhá ? :">~
oa...ăn đậu hũ trắng trợn nha :D
ReplyDeletethanks nang,con bo nao cua Tuu Tieu That nau ko vay nang?that chiu ko noi roi,truyen hay qua
ReplyDeleteCó bộ Ngươi không vào địa ngục ai vào cũng hay lắm đấy :D Tửu Tiểu Thất vô đối.
ReplyDelete:">~~
ReplyDeleteNàng cứ nói qá :">~ Ta xấu hổ đấy =]]~
Cơ mà Tửu Tiểu Thất viết hay thật, truyện nào cũng hài =]]~ Có bộ nhà có nam nhân xuyên qa nữa đó nàng :">~~
ôi đọc bộ này cười chết mất,ta cười lăn bên này lộn bên kia,thank maroon nhá!!! Iu nàng a ^^
ReplyDeletethanks ss.
ReplyDeletee thac mat mai giang
ReplyDeleteca lam nghe gi nhi
chết cười vs 2 soái ca BT nì mất
ReplyDeleteCuoi dau ca bung, cam on ban nhieu lam
ReplyDelete:)), Thanks
ReplyDeleteLần đầu ghé qua nhà nàng, được đọc 1 lúc 21 chương thích quá, cám ơn nàng nha
ReplyDeleteThanks!
ReplyDeletexxx
thank you!
ReplyDeleteBạn ơi tớ bị sặc. Hu hu đau cả đầu. Hic hic
ReplyDeleteMình hiểu mà ~ rất đồng cảm với bạn =))))
ReplyDeleterất vui nhazz!!! hihi
ReplyDelete[…] Chương 21.1—21.2 Chương 22.1—22.2 Chương 23.1—23.2 […]
ReplyDelete