[Chương 5.1] Bà xã, theo anh về nhà đi!

Bà xã, theo anh về nhà đi!


Tửu Tiểu Thất


Edit by LinhMaroon


Chương 5: Dự tiệc (1)


 

 

Mẹ tôi quả nhiên đã về, lúc này bà đang ở phòng bếp lúi húi nấu cơm, vừa thấy tôi , câu đầu tiên nói chính là : “Con không đi với Giang Ly à?”

 

Tôi toát mồ hôi: “Sao có thể lúc nào cũng dính một chỗ được, phải duy trì cảm giác mới mẻ chứ mẹ.” Ai muốn cùng hắn ở một chỗ chứ!

 

Mẹ tôi sắc bén tố giác tôi : “Hai đứa đã đủ mới mẻ rồi, hôm qua mới gặp nhau.”

 

Tôi một bên giúp mẹ tôi bóc hành, vừa nói: “Không sao, dù sao sau khi kết hôn xong có thể mỗi ngày cùng một chỗ.” Kết hôn xong lão tử mới không thèm bỏ công sức quan tâm hắn!… Đây mới là tiếng lòng của tôi.

 

Mẹ tôi nhận lấy hành tôi vừa bóc, vẻ mặt xin lỗi nói: “Mẹ nghĩ con với nó đi với nhau nên chỉ làm cho một người ăn.”

 

Tôi: “……”

 

Mẹ tôi vốn không thích ăn lại đồ ăn thừa, cũng không thích lãng phí, cho nên lúc nấu cơm đều tính số người ăn mà làm, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt, tỷ như thực sự không rõ có bao nhiêu miệng ăn, đương nhiên tình huống kiểu này rất hiếm.

 

Lúc này tôi thật sự muốn lật bàn mà khởi nghĩa vũ trang, Tiếu Khinh Linh [tên mẹ tôi] người thật sự là mẹ ruột của của con ư, sao có thể vội vã đem con tống xuất đi như vậy?

 

Mẹ tôi thực khinh thường đem phẫn nộ của tôi thu hết vào đáy mắt, sau đó lấy ra chút mì sợi, lại bắt đầu thái thái. Tuy rằng tôi so với bà cao hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế của bà so với tôi cao hơn tuyệt đối không chỉ một cái đầu.

 

Tôi bỗng cảm thấy Thượng Đế sáng tạo ra tôi là để làm đối tượng cho bọn họ khinh bỉ, để mà thỏa mãn lòng tự trọng và kiêu ngạo của bọn họ. Chồng tương lai của tôi khinh bỉ tôi, bạn thân tôi khinh bỉ tôi, mẹ ruột tôi cũng khinh bỉ tôi !…Liên Hiệp Quốc có phải nên nghĩ đến việc ban phát cho tôi một phần thưởng cho sự cống hiến đặc biệt hay không?

 

Tôi gục đầu ttrở về phòng khách, tựa vào sô pha xem ti vi. Mắt liếc thấy cái di động bên cạnh, bèn nhặt lên xem có ai còn nhớ rõ tôi hay không.

 

Tốt lắm, có vài cuộc gọi nhỡ. Tôi mở ra vừa thấy, thiện tai, tên nhóc này đứng là âm hồn bất tán.

 

Lại là Giang Ly.

 

 

Tôi lại mở tin nhắn, chỉ có một tin, cũng là Giang Ly luôn : Cô rốt cuộc đang làm cái gì.

 

Tôi chẳng hiểu sao có chút chột dạ, không dám gọi lại cho hắn, vì thế nhắn cho hắn một cái tin, thuận tiện mặt dày tiên phát chế nhân*: Tại sao anh toàn nhè lúc tôi không cầm máy mà xuống tay với di động của tôi?

*đánh đòn phủ đầu

 

Rất nhanh, hắn nhắn trả: Bát Giới ?

 

Cái này tôi biết, Bát Giới tinh thông nhất là trả đũa. Vì thế tôi rất không bình tĩnh mà phát cáu: Có chuyện nói mau, lão tử bề bộn nhiều việc.

 

Giang Ly: Không tiện tiếp điện thoại ?

 

Tôi do dự mà tính toán một chút, hình như cùng hắn trò chuyện chẳng qua mất chút tiền, vì thế tôi gọi cho hắn.

 

Mới đổ chuông một chút, Giang Ly bên kia đã nhấc máy.

 

Tôi: “Không phải là anh muốn nghe giọng của tôi đấy chứ ?” Dù sao hắn cũng là gay, giỡn một chút cũng không sao.

 

Giang Ly: “Cô thực ra có trí tưởng tượng rất phong phú…. Lựa thời gian mang người nhà cô cùng người nhà tôi ăn một bữa cơm đi.”

 

Tôi đại khái là được hắn khích lệ có sức tưởng tượng mà đắc ý, đầu óc nhất thời bị thu ngắn lại, ngốc ngếch nói: “Vậy còn anh?” Nói ra tôi liền thấy hối hận không thôi, vừa định mở miệng cứu vãn chút sĩ diện thì bên kia Giang Ly đã lên tiếng.

 

Hắn nói: “Không ngờ tôi cưới phải một cô vợ ngốc.”

 

Hắn còn nói: “Phiền cô trước mặt ba mẹ tôi cho tôi chút mặt mũi, đừng để bọn họ hoài nghi thẩm mỹ của tôi.”

 

Tôi giận, châm chọc khiêu khích hắn: “Thực xin lỗi, hàng đã bán, miễn trả lại.”

 

Hắn thong thả nói: “Không muốn trả, bởi vì căn bản không muốn dùng.”

 

Tôi cũng thực bình tĩnh, dù sao nghe nói bình thường gay cũng không ưa gặp phụ nữ, bị hắn khinh bỉ một chút cũng là bình thường. Vì thế tôi nhắc nhở hắn: “Vậy thì lúc người khác dùng anh cũng đừng có quản đấy.” Nhỡ đâu trên trời đột nhiên rơi xuống một anh chàng đẹp giai lại bình thường, tôi phải chăng cũng nên không biết xấu hổ cho người ta dùng một chút ?

 

Hắn tựa hồ cũng không muốn thảo luận vấn đề này với tôi nhiều hơn, vì thế trở lại chuyện chính: “Như vậy, lúc nào cô rảnh? Tối nay thế nào?”

 

“Anh chờ một chút.” Tôi che điện thoại, nói vọng về phía phòng bếp : “Mẹ, hôm nay buổi tối có đại tiệc ăn, người ta mời, có đi hay không ?”

 

Tiếng nói mẹ tôi trộn lẫn với tiếng rau xào xèo xèo vọng ra: “Ăn ngon thì phải đi chứ!”

 

Vì thế tôi một lần nữa áp di động lên tai, nói với Giang Ly : “Đồng ý, thời gian địa điểm anh chọn đi, mẹ tôi không thích ăn cơm Tây, còn lại tùy ý, quan trọng là đầu bếp phải có tay nghề, mẹ tôi rất kén ăn.”

 

Giang Ly “Ừ” một tiếng, lập tức cúp máy. Hai người giống như đi thương lượng mua bán, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói.

Comments

  1. Truyen vo cung hap dan, doc xong nhung cau doi thoai cuoi nghieng nga, cam on ban

    ReplyDelete
  2. Bạn thik là được rồi ^___^

    ReplyDelete
  3. thanks ss nhiều.

    ReplyDelete
  4. hihi, tr đọc hấp dẫn ghê, hài vô cùng, nhất là mấy lời đối đáp của Tiểu Yến. thank nàng

    ReplyDelete
  5. bạn ơi, mình nghĩ vì đây là truyện hiện đại bạn nên thay đổi cách xưng hô để phù hợp hơn, đọc sẽ không cảm thấy gượng.
    Truyện rất hấp dẫn. Thanks bạn ;)

    ReplyDelete
  6. Cám ơn bạn đã góp ý... ^___^

    ReplyDelete
  7. Chị nữ chính đấu mồm ko lại anh rùi :))

    ReplyDelete
  8. thanks nhiu nha :)

    ReplyDelete
  9. nhân vật mỗi người một tính cách, rất thú vị

    ReplyDelete
  10. […] Chương 4.1 —4.2      Chương 5.1 —5.2 […]

    ReplyDelete

Post a Comment