[Chương 5.2] Công tử sờ sợ

Công tử sờ sợ


Trạm Lượng


Edit by: LinhMaroon


beta ruacon


Chương 5.2



Chính nàng có biết đại công tử của Mã Gia Bảo hay không, lại còn tới hỏi hắn?

Bị vấn đề từ trên trời rơi xuống làm cho lắc đầu mãnh liệt, ở trong bầu không khí ngưng tụ giằng co này, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại không khỏi có nỗi xúc động muốn bật cười.

"Đại thúc, ngươi cũng không biết người kia là ai sao?" Cho rằng cái lắc đầu của hắn chính là câu trả lời, Cổ Đinh Đang lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mã Duy An, vẻ mặt có chút thương hại. "Ngay cả đại thúc cũng không biết ngươi là ai, có thể thấy ngươi chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ta nghĩ, ta chắc là không biết vô danh tiểu tốt."

Lời này vừa nói ra, chỉ thấy "Vô danh tiểu tốt" giận đến mặt tím như gan lợn, tức giận rống to, "Yêu nữ, ngươi dám chặt một cánh tay của Nhị đệ ta, lại còn không biết ta là ai? Người của Mã Gia bảo chúng ta trong khoảng thời gian này đi khắp nơi tìm tung tích của ngươi, chính là muốn thay Nhị đệ ta báo thù, không ngờ ngươi lại trốn ở đâ, thực đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, nay lại có được chẳng phí công!"

Hừ! Thời gian trước, hắn cùng với Nhị đệ hẹn nhau hội họp ở tửu lâu trấn trên, vậy mà mới đến trước cửa tửu lâu, chỉ thấy một cô nương áo tím đồng thời bước ra, trong miệng còn lẩm bẩm oán trách cái gì mà "Dơ tay" gì đó, lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi vào trong tửu lâu, mưới khiếp sợ phát hiện ra cánh tay của Nhị đệ đã bị người ta chặt đứt.

"Ai da! Thì ra ngươi là huynh trưởng của tên đăng đồ tử đó!" Vẻ mặt chợt hiểu ra, nàng không chút áy náy, lại còn cười hì hì nói: "Tên đệ đệ háo sắc hư hỏng của ngươi tay giống như bị thừa ra vậy, cứ thích đặt sai chỗ, ta thay hắn suy nghĩ, dứt khoát một đao chém cái tay kia, tránh cho hắn về sau lại đặt sai chỗ. Người của Mã Gia bảo các ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, còn báo thù gì chứ?"

Ai da da! Lúc ấy nàng mới dùng xong cơm ở tửu lâu, đang muốn rời đi, ai ngờ đang đi đến bàn bên cạnh, đột nhiên lại có một bàn tay lộc sơn chi trảo đánh lén mông của nàng, hơn nữa dưới sự giận dữ trợn mắt của nàng hắn lại còn đắc ý cười to, khiến cho nàng không thể làm gì hơn là đáp lễ lại, đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ, cộng thêm cả lãi ----- một cánh tay đứt.

"Yêu nữ ghê tởm này, người đâu, lên!" Khí giận công tâm, Mã Duy An vung tay lên, dẫn một đám đại hán võ trang xông lên đánh.

"Đã sớm nên đánh, ai bảo các ngươi cứ trì hoãn lâu như vậy? Ha ha ha..." Bị mọi người bao vây đánh, Cổ Đinh Đang chẳng những không khẩn trương, ngược lại còn sung sướng cười vui vẻ không ngớt.

Chỉ một thoáng, chỉ thấy nàng như một con bướm nhẹ nhàng bay nhảy, thành thạo lướt qua đao quang kiếm ảnh, giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm ham chơi, lúc thì đánh chỗ này, lúc thì đạp chỗ kia, thật sự là náo nhiệt vô cùng.

"Chuyện này là sao? Chính chủ nhân còn chưa đánh, nàng lại còn tham gia náo nhiệt lên trước!" Sững sờ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, Từ Triển Nguyên hiếm hoi thấy buồn cười.

Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu bật cười, lúc đang muốn mở miệng, đột nhiên một trận đau nhức ập tới ngực, khiến cho hắn không khỏi ứa mồ hôi lạnh....

Hỏng bét! Chén nọc độc vừa mới uống kia, giờ đang phát huy tác dụng trong cơ thể hắn.

Chú ý đến sắc mặt đột nhiên trắng bệch của hắn cùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Từ Triển Nguyên cảm thấy lạnh một trận, đang muốn mở miệng hỏi thì, một tiếng hét lớn đầy cáu giận đã bắn tới -------

"Hoàng Phủ cẩu tặc, chúng ta hôm nay hãy chấm dứt đi!" Một đám người bên cạnh đã đánh đến náo nhiệt, Bạch Mộ Nam cũng không chịu yên lặng, lập tức hét lớn một tiếng, xông thẳng về phía cái gai trong mắt.

"Chỉ bằng ngươi, còn chưa có tư cách động đến chủ tử nhà ta!" Giễu cợt lạnh lùng, Từ Triển Nguyên giành trước bước lên, động thân đón lấy công kích của hắn, không còn rảnh để chú ý đến tình trạng của Hoàng Phủ Thiếu Phàm.

Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh chưởng ảnh bay múa, kiếm quang bắn ra bốn phía, tiếng đao kiếm va chạm lạch cạch leng keng vang lên không ngớt, biết bao náo nhiệt, song Hoàng Phủ Thiếu Phàm lại chỉ có thể khẽ run tay, tự móc chiếc bình nhỏ trong ngực ra, đổ viên dược đỏ như lửa Cổ Đinh Đang tặng cho ăn vào...

"Hi hi... Quá kém! Quá kém! Cùng các ngươi đánh tiếp, ta cũng chẳng còn thú vị nữa!"

Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Cổ Đinh Đang cảm thấy chẳng có gì vui, lập tức không biết thi triển bộ pháp gì, chỉ thấy thân hình nàng chợt lóe, người đã nháy mắt biến mất, trước khi Mã Duy An kịp phản ứng lại, đã đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, chân ngọc nhấc lên, đôi ủng nhỏ không chút khách khí đạp thẳng về phía mông hắn, cho hắn đi vồ ếch tại chỗ.

"Thiếu chủ, người không sao chứ?" Bọn đại hán sợ hãi kêu, ba chân bốn cẳng vội vàng tiến lên đỡ vịn chủ tử nhà mình.

"Ha ha ha... Vồ ếch! Vồ ếch..." Vỗ tay cười to, Cổ Đinh Đang thấy thực vui vẻ, cảm thấy đám người kia giờ quá yếu, đánh loạn cũng chẳng thú vị, lập tức làm cái mặt quỷ, giọng nói trong trẻo chán ghét: "Các ngươi chơi chẳng vui tẹo nào, ta không chơi nữa!"

Vừa nói xong, nàng lười phải lãng phí thời gian, xoay người cười hì hì đi về phía Hoàng Phủ Thiếu Phàm, miệng còn đắc y kêu oang oang, "Đại thúc, ngươi thấy võ công ta thế nào? Có tư cách để giành ghế đại ma đầu với ngươi chứ...."

"Yêu nữ, ta giết ngươi!" Gầm thét rống giận, Mã Duy An chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ, tức đến mù quáng, hất đám thủ hạ đang đỡ hắn ra, vận công lực toàn thân lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai,  tập kích về phía Cổ Đinh Đang đang quay lưng về phía hắn.

Xem tính trẻ con của nàng phát tác, lại dám thối lui khỏi lúc đang đối chiến kịch liệt, không chút đề phòng nào đưa lưng về phía địch nhân la hét không chơi nữa, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đang muốn lên tiếng nhắc nhở, lại thấy Mã Duy An không thèm để ý đến tiếng xấu đánh lén, lấy tư thế sấm vang chớp giật tấn công về phía nàng, rõ ràng muốn đưa người vào chỗ chết, nhất thời cảm thấy hoảng hốt ------

"Cẩn thận!" Sợ hãi rống lên, hắn giống như có khả năng thay hình đổi vị, vốn bóng dáng vẫn đứng ở cách đó năm trượng, trong chớp mắt đã xuất hiện bên người nàng, cánh tay dài ôm ngang lấy thân thể mảnh mai mềm mại chặt chẽ vào lồng ngực, mà một tay kia lại chính diện nghênh đón một chưởng bén nhọn cực không quang minh chính đại kia.

Thoáng chốc, "Oành" một tiếng, chỉ thấy Mã Duy An bị chưởng lực đẩy bắn lại, như con diều đứt dây té bay về phía sau, mà Hoàng Phủ Thiếu Phàm đến động cũng không động, vững vàng bảo vệ người trong lòng.

"Chủ tử!" Từ Triển Nguyên đang đánh nhau kịch liệt với Bạch Mộ Nam mắt thấy một màn hung hiểm này, không khỏi hoảng hốt sợ hãi rống lên, không còn lòng dạ nào tiếp tục dây dưa, chưởng ảnh tung bay, lấy chiêu thức ngoan độc cứng rắn bức lui Bạch Mộ Nam, nhanh chóng phi tới bên cạnh Hoàng Phủ Thiếu Phàm, vội vàng hỏi: "Người không sao chứ?"

"Đại thúc..." Kinh ngạc thở nhẹ, Cổ Đinh Đang quả thực không dám tin.

Tại sao có thể như vậy? Đại thúc phải hiểu rõ thân thể của hắn hiện giờ, chỉ cần kinh động chân khí một chút, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn lại thay nàng đón lấy một chưởng của Mã Duy An, này... này.... hắn không cần mạng nữa hay sao? Sao lại có người dám vì người khác mà làm tổn thương bản thân mình chứ? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Hơi giật mình nhìn hắn, đáy lòng Cổ Đinh Đang nổi lên một tia dao động bất thường.

Giống như không nghe thấy tiếng hô của hai người, sắc mặt Hoàng Phủ Thiếu Phàm dù vẫn tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn không chút gợn sóng như cũ, ánh mắt như điện kiên định nhìn chằm chằm đám người kia -----

"Các ngươi muốn ta đại khai sát giới sao?" Hắn chậm rãi mở miệng, song giọng nói cực kỳ êm ái lại ẩn chứa sát cơ tàn khốc mà không ai dám hoài nghi.

Bị cặp mắt tinh thấu kia nhìn chòng chọc, Bạch Mộ Nam cảm thấy rét run, lông tơ cả người không tự chủ được dựng hết cả lên, vô hình chung giống như bị một cỗ áp lực khổng lồ trấn trụ, nhất thời không dám tiếp lời, mà Mã Duy An mới bị đánh cho té bay ra ngoài thương thế cũng không nhẹ, liên tiếp ói ra mấy ngụm máu tươi, cuối cùng được đám thuộc hạ đỡ dậy.

"Ta... Chúng ta ... trước rút lui..." Lại ói ra một búng máu, Mã Duy An đứt quãng nói. Hắn mặc dù không thông minh, nhưng cũng không phải đần độn, biết rõ khi nào nên lui mới không để mình uổng mạng.

"Nhưng mà..." Bạch Mộ Nam không cam lòng.

"Trước rút lui!" Mã Duy An nháy mắt, đáy lòng đã suy tính phương án.

Hừ! Chỉ cần qua ngày hôm nay, hắn tự nhiên có thể khiến cho đông đảo nhân sĩ giang hồ theo bọn hắn đến Lục Ba sơn trang, cho đứa yêu nữ cùng Hoàng Phủ cẩu tặc kia nhục nhã.

Trong lòng biết Mã Duy An kiên trì muốn rút lui, mình cho dù có lưu lại cũng là một bàn tay không vỗ nên tiếng, dù sao nhân mã đều là của Mã Gia bảo, Bạch Mộ Nam cũng chỉ có thể rủa thầm trong lòng, không thể làm gì.

"Hoàng Phủ cẩu tặc, ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu, ngày khác nhất định sẽ khiến ngươi phải trả lại sản nghiệp Bạch gia!"

Trong chớp mắt, đại sảnh chật kín không còn lấy một bóng người, nhưng vào lúc này,  vốn nên đứng thẳng lại đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, huyết vụ đầy trời nhiễm đỏ một thân áo trắng, cũng bấn tung tóe lên chiếc váy màu tím nhạt của người đang được bảo vệ trong ngực.

"Đại thúc!"

"Chủ tử!"

*** Nóng quá ~ ra đường bây giờ toàn thấy gió Lào phất vào mặt ="= ***

Comments

  1. Tem! he, truyện này hay mà sao vắng vẻ nhở, ta là ta hơi bị thích bé Đinh Đang!

    ReplyDelete
  2. CĐĐ tính trẻ con thật
    thanks

    ReplyDelete

Post a Comment